Khi ta phát hiện bản thân là nữ chính trong một quyển ngược văn, ta đã bị thứ muội hạ độc.
Khi kịch độc phát tác, đại não dần hỗn loạn, ta loạng choạng chạy vào một viện tử, gõ cửa vài cái.
Chốc lát sau, cửa mở ra.
Một nam tử vận thanh sam, trên tay cầm sách, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta, nhàn nhạt nói:
“Chu cô nương, có việc gì?”
Trong cơn mê loạn, ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, lao thẳng vào lòng nam tử, tay ôm lấy cổ hắn, rồi bất ngờ đặt mạnh lên môi hắn một nụ hôn.
“Giang Huyền ca ca, cầu xin huynh… cứu ta..”
Hầu kết của Giang Huyền khẽ động.
Từ góc nhìn của hắn, ta tóc tai rối loạn, khoé mắt đào hoa hơi đỏ, lệ ngân ngấn, cả người thoạt nhìn thật đáng thương.
“Giang Huyền biểu ca, huynh không cũng đành lòng thấy biểu muội c.h.ế.t dưới độc dược, đúng không…”
Ta tựa vào lòng hắn, ngón tay ngọc vẽ vòng vòng trên n.g.ự.c hắn.
Giang Huyền siết chặt nắm đấm, hơi thở trở nên nặng nề. Một lát sau, hắn bỗng bế ta lên, xoay người bước vào phòng.
Thanh âm khàn khàn của hắn vang bên tai ta:
“Chu cô nương, việc bây giờ cô đang làm ngày sau chớ hối hận.”
Ta rúc vào lòng hắn, vừa nũng nịu vừa đáp:
“Không hối hận.”
2
Là ta cố ý chọn Giang Huyền.
Trong nguyên tác, người giải độc cho ta là nam chính, từ đó mở ra bốn trăm chương truyện tình cảm lâm li bi đát “.
Nhưng Giang Huyền chỉ là một thư sinh nghèo khổ, cũng là biểu ca họ hàng xa thân thích nhà ta.
Phụ mẫu hắn đều đã mất, đường cùng không lối thoát, đành phải đến nương nhờ gia tộc họ Chu của ta.
Hơn nữa, Giang Huyền làm người khiêm nhường, lễ độ, là một nhân vật chính trực tài hoa, đáng tiếc lại c.h.ế.t yểu ở tuổi hai mươi sáu.
Không có ai thích hợp giải độc cho ta hơn Giang Huyền.
3
Xong chuyện, ta co ro thân mình, rúc vào góc giường, suýt chút nữa ngất đi.
Bề ngoài Giang Huyền nhìn cao gầy, yếu ớt như không chịu nổi gió, nhưng ai ngờ dưới lớp áo thanh sam kia lại là mấy khối cơ bụng rắn chắc đầy sức mạnh.
Ta không chớp mắt nhìn Giang Huyền đang mặc quần áo, ngượng ngùng nói:
“Chuyện này… độc này sẽ kéo dài bảy ngày bảy đêm, nên những ngày tới vẫn phải phiền biểu ca giúp đỡ ta.”
Động tác trên tay Giang Huyền khựng lại, hắn cười mà như không cười: