Mong Trả Duyên Cho Người

Chương 6



Ý thức của ta dần trở nên mơ hồ giữa những cơn chiếm đoạt gần như điên cuồng của Phí Dạ Huyền.

 

Hắn giữ lấy eo ta từ phía sau, cúi người xuống, không ngừng đòi hỏi.

Cho đến khi trăng đã lên cao, dược hiệu mới dần tan, ta kiệt sức nằm trên đất mà thiếp đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, một đôi tay ấm áp bế ta lên từ mặt đất.

“Biểu muội sao lại ngủ ở đây?”

Ta mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Giang Huyền.

Ánh sáng đèn lồng và nến hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm hắn càng giống như một người bước ra từ tranh vẽ.

Ta khẽ ngẩn người, một cảm giác hổ thẹn như kẻ “hồng hạnh xuất tường” bị phu quân bắt quả tang chợt dâng lên trong lòng.

Dù sao thì… ta đã hứa để Giang Huyền làm rể nhà họ Chu, nhưng hiện tại lại vừa ở bên người nam nhân khác…

“Biểu muội tối nay vì sao không đến tìm ta giải độc?” Giang Huyền cất giọng nhàn nhạt, không rõ vui buồn.

Ta hơi hoảng, khóe mắt lướt qua y phục trên người mình vẫn ngay ngắn, không có chút dấu hiệu bị xáo trộn.

Phí Dạ Huyền khi rời đi còn giúp ta chỉnh lại áo quần.

Xem ra hắn vẫn còn chút lương tâm.

Có lẽ Giang Huyền cũng không nhận ra điều khác thường… đúng không?

Ta đưa tay sờ mũi, ho khẽ một tiếng:

“Có lẽ là hôm nay độc chưa phát. Trong yến tiệc nóng quá, ta uống chút rượu, định ra sau hòn giả sơn hóng mát, ai ngờ lại ngủ quên mất, khiến biểu ca chê cười rồi.”

Giang Huyền khẽ “ừ” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì.

“Biểu muội hôm qua nói, cần ta liên tục bảy ngày để giải độc. Nhưng tối nay ta đợi mãi vẫn không thấy muội đến.”

“Không biết lời muội nói rằng sẽ để ta làm rể nhập trạch nhà họ Chu, có còn giữ lời không?”

Chậc!

Khi nói câu đó, vẻ mặt Giang Huyền vẫn thản nhiên, không thể hiện cảm xúc, nhưng ta lại cảm nhận được một chút… ai oán từ trong giọng nói của hắn.

Hắn giữ gìn một thân nam nhi trong sạch suốt hơn hai mươi năm, lại bị một nữ nhân tà ác như ta cướp đi. Hắn muốn ta chịu trách nhiệm cũng là lẽ thường tình.

Ta gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc nói:

“Đương nhiên rồi, biểu ca. Ngày mai ta sẽ nói với phụ thân. Yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”

Nói rồi, ta còn vỗ mạnh vai hắn để trấn an.

Nghe thấy lời này, khóe môi Giang Huyền khẽ nhếch, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

“Được”.

 

8.

Ta nằm trên giường, trở mình mãi mà không ngủ được.

Thái tôn Phí Dạ Huyền đối xử với ta rõ ràng không hề đơn giản.

Nghe đồn hắn thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, nhưng lại sẵn lòng giải độc cho ta… Ngay lần đầu gặp, hắn đã có những suy nghĩ mơ hồ giống như trong nguyên tác.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com