Mong Trả Duyên Cho Người

Chương 9



Nói rồi, Thẩm Lễ mở hộp ra.

Một cây trâm vàng lộng lẫy lặng lẽ nằm bên trong.

Ánh mắt Thẩm Lễ đầy mong đợi nhìn ta.

Trong lòng ta cảm thán, Thẩm Lễ mà cũng bày tỏ lòng ngưỡng mộ sao?

Người tự xưng là quân tử chính trực như hắn cũng làm mấy trò lấy lòng phụ nữ thế này?

Hay là hắn, giống như ta, có ký ức về nguyên tác? Hoặc hắn đã trọng sinh?

Nếu đúng vậy, thì thú vị rồi đây.

Trong nguyên tác, ta quả thực thích cây trâm vàng này, đã bỏ ra hàng trăm lượng bạc để mua.

Thẩm Lễ biết ta thích nó, nên đã mua trước để tặng ta.

Ánh mắt ta rời khỏi cây trâm, nhìn về phía Thẩm Lễ:
“Thẩm công tử, nam chưa cưới, nữ chưa gả, ta không thể nhận lễ vật của công tử. Xin công tử trở về đi.”

Thẩm Lễ sững người, vẻ mặt thoáng hiện sự lo lắng:
“Nhưng mà…”

Ta mỉm cười nhìn hắn:
“Xin lỗi Thẩm công tử, ta đã có người trong lòng, không tiện nhận lễ vật của nam nhân khác. Mong công tử lượng thứ.”

Thẩm Lễ hoàn toàn bối rối, hắn cố gắng tiến lên, định nắm lấy tay áo ta.

Nhưng ta đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, kéo vào một vòng tay ấm áp.

Giang Huyền trong bộ trường bào xanh đứng đó, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén, đôi môi mỏng khẽ nhếch:
“Thẩm công tử, xin hãy về đi.”

Dứt lời, hai gia đinh lực lưỡng xuất hiện, cứng rắn lôi Thẩm Lễ đi.

Bất kể Thẩm Lễ làm loạn hay gào thét thế nào, ánh mắt Giang Huyền cũng không rời khỏi ta dù chỉ một khắc.

Hắn nhìn ta, chậm rãi hỏi:
“Nàng rất thích cây trâm cài đó sao?”

Chậc… đương nhiên là thích.

Nhưng mà cây trâm đó là do Thẩm Lễ tặng, đã bị làm bẩn mất rồi.

Vì vậy, ta lắc đầu:
“Không thích.”

Giang Huyền khẽ “ừ” một tiếng.

“Giờ Dậu hôm nay, tới viện của ta giải độc.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com