“Yên tâm. Dù sao thì Hoàng thượng cũng là người giữ lời, không những bảo vệ ta trong ngục, mà còn mời danh y chữa dứt căn hàn độc cho ta.
Hiền thê, tạm gác chuyện chính sự lại, ta còn có một việc muốn làm.”
“Việc gì?”
“Cưới nàng.
Năm xưa, lúc thành thân, ta đang hôn mê bất tỉnh, để nàng ôm gà trống bái đường, trong lòng ta vẫn luôn áy náy.”
“Ta không để tâm mấy lễ nghi đó đâu.”
Ta cảm động, nhưng cũng ngại làm chuyện rình rang.
“Ta thì để tâm.”
36
Mùa xuân năm sau, tháng Ba hoa đào nở rộ, liễu xanh lay động, đỏ phủ mười dặm.
Chủ nhân của Tào Nguyên Lâu – Giang Nhẫn Đông, khoác áo cưới thêu kim tuyến, đầu cài phượng quan châu ngọc, gả cho Đông gia của Hoa Tưởng Dung – Thẩm Tùng Hàn, giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong Trúc Khê Uyển vừa được tu sửa, đúng giờ lành, nhạc lễ vang lên rộn ràng.
Tân lang, tân nương bái thiên địa, bái cao đường,
Cuối cùng quay mặt vào nhau, rưng rưng hành đại lễ.
Mỗi vị khách đến dự đều nhận được hai phần lễ đặc biệt:
Một hộp bánh hoa phù dung bốn vị do Tào Nguyên Lâu chế tác,
Và một hộp phấn bốn màu do Hoa Tưởng Dung chế riêng cho hôn lễ này.
Hôm ấy, tiệc cưới náo nhiệt linh đình, chủ khách đều hoan hỉ.
Chỉ có một người dáng gầy cao mặc áo xanh là có vẻ hồn bay phách lạc.
Hắn tay trái xách rượu, tay phải cầm kiếm, múa suốt một hồi giữa vườn mai Trúc Khê Uyển, khiến hoa rụng tơi bời như mưa.
Ấy vậy mà giọt rượu trong vò vẫn không vơi lấy một.
Sau cùng, hắn kéo Thẩm Tùng Hàn lại uống vài chén, rồi vác kiếm mà đi.
37
Lại là một đêm hoa chúc.
Biết Thẩm Tùng Hàn bị Lạc Tê Phong kéo đi uống rượu, ta đoán chàng chưa thể về ngay, bèn ngồi một bên trầm ngâm suy nghĩ, tính xem liệu có thể cải tiến thêm món “Yến tiệc rau tề” mới ra mắt ở Tào Nguyên Lâu.
Đang miên man với đống rau tề trong đầu, cửa phòng chợt mở.
Thẩm Tùng Hàn bước vào, trên người thoảng hương rượu nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu như gió xuân, dùng cán cân nhẹ nhàng vén lớp khăn hỉ trên đầu ta.
Ánh mắt ấy rơi xuống mặt ta, ấm áp dịu dàng, chan chứa yêu thương.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, chàng tháo phượng quan trên đầu ta xuống, rồi mở hộp đồ ăn đặt sẵn trên bàn.
“Phu nhân chắc đói rồi? Mau ăn đi, còn nóng đấy.”
Ta vừa ăn vừa nhìn chàng:
“Cứ tưởng Lạc Tê Phong sẽ quấy cả đêm, sao lại dễ dàng buông tha chàng thế?”
“Ta cho hắn hai cửa tiệm của Hoa Tưởng Dung ở U Châu, bảo hắn cút xa một chút.”
“Tiệm nào vậy?”
“U Châu. Xa đủ để hắn khỏi suốt ngày ngó trộm nương tử của ta.”
“Trước kia không biết là ai, cứ cố đẩy ta về phía hắn.”
Ta nhìn chàng, khẽ hừ nhẹ.
“Là ta sai rồi, hiền thê tha thứ.”
“Chàng không ăn à?”
Chàng lắc đầu, áp sát bên tai ta, khẽ nói mấy câu.
Ta giật mình trước sự táo bạo ấy, vội cúi đầu ăn tiếp, mặt nóng như thiêu.
Cơm nước xong xuôi, chàng đỡ ta rửa mặt chải tóc, sau đó bế bổng ta đặt lên giường.
“Chàng… thân thể của chàng…”
Ta hơi lo, hơi ngượng, tay quấn lấy cổ chàng.
Chàng đặt ta nằm xuống, bàn tay thon dài nhẹ vuốt eo ta, giọng khàn khàn trầm thấp:
“Phu nhân thử xem thì biết.”
…
Lát sau, ta nằm úp người trên gối, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặc cho chàng giúp ta thu dọn mọi hỗn độn trên giường, ta chỉ muốn ngủ say một giấc thật ngon.
38
Nửa năm sau, ta được chẩn đoán mang thai, hơn nữa là song thai.
Lúc đó Thẩm Tùng Hàn cũng đã gần hoàn thành việc chấn chỉnh lại Hoa Tưởng Dung, bèn dứt khoát lui về sau, mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên ta.
Trời nóng thì quạt cho ta, trời lạnh thì ôm lò sưởi nhét vào tay ta, thậm chí còn học nấu ăn.
Lúc ấy, Tào Nguyên Lâu đã mở thêm hai chi nhánh tại Thịnh Kinh, mọi việc đều do Chiêu Chiêu và tân lang của nàng thay ta quán xuyến.
Vì là song thai, dù thể trạng ta khỏe mạnh, dù cẩn thận mọi bề, khi sinh vẫn vô cùng vất vả.
Thẩm Tùng Hàn đã ba mươi, vậy mà bất chấp mọi người ngăn cản, vẫn xông thẳng vào phòng sinh, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào: