Hôm sau là tiết học chuyên ngành do **Tống Dương Triệt** dạy thay.
Kể từ sau khi gặp anh ấy hôm qua, đầu óc tôi cứ lơ mơ, ngồi trong lớp cũng không thể tập trung.
Bạn bên cạnh nhắc tôi điểm danh.
Tôi như một con robot, máy móc mở tính năng quét mã, hướng điện thoại về phía màn hình có mã QR, nhấn xác nhận.
Chưa đầy một lúc, bạn bên cạnh giật mình, đập vào vai tôi:
**”Phương Kỳ, cậu làm gì thế? Cậu vừa quét mã đăng nhập WeChat của thầy đấy!”**
**”Hả?”**
Ngẩng đầu lên, tôi kinh ngạc khi thấy WeChat của tôi xuất hiện chình ình trên màn hình chiếu lớn trong lớp.
**Tống Dương Triệt** nhíu mày nhìn tôi, khóe miệng giật giật:
**”Hay là tiết này để em lên dạy nhé?”**
Anh ấy cúi đầu, rê chuột đăng xuất tài khoản WeChat của tôi.
Nhưng chỉ giây sau, anh đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lóe sáng nhìn tôi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe môi khẽ nhếch, không giấu nổi nụ cười.
**Ơ? Anh ấy nhìn thấy gì thế? Sao trông phấn khích như thể trúng vé số vậy?**
**”Bạn học Phương Kỳ, đăng nhập tốt lắm, cộng 10 điểm chuyên cần.”**
Người đàn ông đứng trên bục giảng trông hớn hở như vừa trúng giải độc đắc 10 tỷ.
Có bạn ngồi bàn đầu lên tiếng:
**”Không phải chứ thầy? Còn có cách cộng điểm như này à? Thầy mở mã lại đi, để em đăng nhập thử.”**
**Tống Dương Triệt** cười nhẹ, không chút nể nang:
**”Em hiểu gì mà đòi đăng nhập?”**
Anh ấy cố nhịn cười, liếc một vòng cả lớp, sau đó cầm danh sách điểm danh, dõng dạc nói:
**”Giờ điểm danh nhé.”**
Sau khi gọi xong, chỉ có mỗi **Phạm Kỳ Kỳ** là không đến.
Tối qua cô ấy thức trắng đọc tiểu thuyết đến 4 giờ sáng, căn bản không thể dậy để đi học tiết 8 giờ.
Bọn tôi đã khuyên cô ấy nhờ người khác điểm danh hộ, nhưng cô ấy chỉ nói:
**”Triệt ca sẽ không điểm danh đâu, mà cũng chẳng nhớ tôi đâu.”**
Nhưng giờ đây, **Tống Dương Triệt** không chút lưu tình, ghi thẳng cô ấy vào mục vắng học.
Môn học này vốn do một giảng viên nghiêm khắc phụ trách, rất quan trọng chuyện điểm danh. Ngay đầu học kỳ, thầy đã nói rõ: **”Vắng học = trượt môn.”**
Thế nên, những ai từng nghỉ học đều thành thật nhờ người điểm danh hộ.
Hai bạn cùng phòng của **Phạm Kỳ Kỳ** nhìn nhau, hít vào một hơi.
Rồi nhắn ngay trong nhóm chat ký túc:
**”Sau này sáng thứ Tư Kỳ Kỳ cứ ngủ thoải mái đi. Dù sao cũng rớt môn rồi.”**Dù sao mối quan hệ giữa anh ấy và **Phạm Kỳ Kỳ** cũng mập mờ không rõ ràng.
**Tống Dương Triệt** nhướng mày, chậm rãi nói:
**”Hôm qua, bánh rơi xuống đất toàn vị việt quất. Anh nhớ bạn gái mình không thích vị việt quất.”**
**”Thầy nhớ nhầm rồi, thầy còn không nhớ Kỳ Kỳ bị dị ứng xoài mà.”**
Nhận ra tôi đang nói hớ, giọng tôi nhỏ dần.
**”Anh nhớ cô ấy dị ứng làm gì?”**
**”Cô ấy không phải bạn gái thầy sao? Lần trước thầy còn mua bánh xoài cho cô ấy mà.”**
**Tống Dương Triệt** nhíu mày, như thể tức đến bật cười.
Biểu cảm đó đáng sợ như thể anh ấy sắp giết người đến nơi, làm tôi lạnh cả sống lưng.
Nhân lúc anh ấy đang thất thần, tôi lập tức bỏ chạy.