Tôi đứng trước cửa hội đấu giá, ngẩng đầu nhìn đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, trong lòng không khỏi cảm khái.
Ngày xưa khi còn sống trong vinh hoa, tôi là khách quen ở đây.
Mỗi lần đến, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã có nhân viên mang nước và bánh ngọt ra phục vụ, là khách VIP được chiều chuộng tận răng.
Còn bây giờ, thời thế thay đổi, người mang nước phục vụ lại là tôi.
Tôi cũng chẳng muốn làm việc này đâu, nhưng lương ngày của chỗ này cao đến mức như có cả đống tiền vẫy gọi trước mắt.
Cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng tôi vẫn nhận lời.
Bệnh của Phó Lam Trạch, mỗi tuần một buổi trị liệu tâm lý đã mất mấy trăm tệ, mỗi tháng còn phải uống đủ loại thuốc lặt vặt.
Tính sơ sơ, chỉ riêng bệnh này cũng mất ba bốn nghìn tệ một tháng, chưa kể còn phải trả những khoản nợ khổng lồ khác.
Nếu là tôi của trước kia, từng ấy tiền còn chẳng đủ mua một cái túi hay một sợi dây chuyền.
Nhưng bây giờ thì khác, tôi và anh ta tiêu từng đồng đều phải tính toán kỹ lưỡng, thậm chí đi siêu thị mua đồ cũng chỉ dám chọn đúng ngày giảm giá.
Trước khi đi, tôi nhắn cho anh một tin: “Anh sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?”
Phía bên kia trả lời rất nhanh, ngập tràn áy náy: “Vẫn như cũ… Xin lỗi, là anh làm liên lụy đến em.”
Tôi vội vàng gõ chữ an ủi: “Không sao đâu, còn cả chặng đường dài phía trước, chúng ta từ từ cùng cố gắng nhé!”
Gửi xong, tin nhắn ấy không còn được hồi đáp.
Tôi không dám nói cho Phó Lam Trạch biết chuyện mình đi làm lễ tân trong hội đấu giá.
Dù gì thì nơi như thế này, người đến đều có máu mặt hoặc mấy công tử nhà giàu chẳng ra gì.
Tôi từng tận mắt thấy một cô gái trong sáng vừa nãy còn đang bê nước bên cạnh tôi, chỉ vài phút sau đã bị đám con nhà giàu kéo lên xe.
Phó Lam Trạch rất sĩ diện.
Nếu biết tôi vì lo tiền chữa bệnh cho anh mà phải đi làm mấy việc kiểu này, anh chắc chắn sẽ nổi giận.
Tâm trạng anh vốn đã không ổn, tôi không muốn khiến anh thêm kích động.
Sau khi thay đồng phục, trong phòng đấu giá đã có kha khá người ngồi.
Có lẽ do tôi thay đồ hơi lâu nên khách mời gần như đã vào chỗ hết.
Quản lý có vẻ không vui, sắp xếp cho tôi đứng bên trong hội trường.
Hội trường theo kiểu bậc thang rất rộng, đứng ở hàng cuối cùng gần như không nhìn rõ được món đấu giá trên sân khấu.
Lúc này phiên đấu giá vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhiều kỹ thuật viên còn đang điều chỉnh ánh sáng và âm thanh trên sân khấu.
Quản lý ngẩng cao đầu, khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt, giọng điệu nói chuyện cũng nửa vời châm chọc:
“Trình Mạn, thời thế thay đổi rồi, cô bây giờ đâu còn là phu nhân tổng giám đốc cao cao tại thượng nữa.”
“Đã đến làm thêm ở chỗ tôi, thì đừng có giữ cái kiểu cách ngạo mạn của mình nữa.”
Nói xong, ông ta chỉ vào khay trà trên bàn: “Giờ đi rót trà cho mấy vị khách ngồi hàng đầu đi.”