Ngay khi người dẫn chương trình chuẩn bị hô lần ba, một tấm bảng được chậm rãi giơ lên, theo sau là một giọng nói quen thuộc:
“Một trăm triệu.”
Tiếng búa nện xuống: “Chúc mừng ngài Phó đã thắng phiên đấu giá món trang sức cuối cùng của buổi hôm nay!”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường theo sau lời chúc mừng của người dẫn chương trình.
Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói đó, tôi đã nghĩ mình nghe nhầm.
Người giơ bảng đứng dậy từ khu VIP, cô gái khoác tay anh ta cũng đứng dậy theo.
Ngay cả lúc này, tôi vẫn cố gắng bênh vực Phó Lam Trạch.
Có thể chỉ là giọng nói giống thôi?
Có thể chỉ là bóng lưng trùng hợp?
Có thể… tất cả chỉ là tình cờ?
Huống hồ gì, lúc này anh đáng ra phải đang trong phòng tư vấn tâm lý, sao có thể ngồi ở khu VIP của buổi đấu giá với khí thế của một người vừa ném ra trăm triệu?
Nhưng khi máy quay lia tới hai người đang đứng, tôi không còn cách nào lừa dối bản thân nữa.
Người đàn ông đang hiện trên màn hình lớn đó, nếu không phải Phó Lam Trạch thì còn ai?
Thì ra tôi không nhận nhầm.
Cái bóng lưng biến mất trong đám đông khi nãy, chính là anh ta.
Người dẫn chương trình giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Ngài Phó, có thể hỏi một chút vì sao ngài lại sẵn sàng ra giá cao như vậy để mua bộ trang sức này không?”
Micro đưa đến gần Phó Lam Trạch, anh quay đầu nhìn người bên cạnh, giọng mang theo sự chiều chuộng:
“Người tôi yêu thích thì tôi mua thôi, cũng chẳng tốn bao nhiêu cả.”
Cô gái bên cạnh anh ngại ngùng cười với ống kính, má đỏ ửng lên: “Vì tôi thích, nên Lam Trạch mới mua giúp tôi.”
“Chúng tôi là… mối tình đầu của nhau.”
Khán phòng lập tức xôn xao, nhiều người không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Người dẫn chương trình vẫn giữ nụ cười: “Thật vậy sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì…”
Ông ta cố tình dừng lại vài giây đầy ẩn ý, không nói nốt câu.
Nhưng ai để ý một chút tin tức cũng biết: Phó Lam Trạch đã có vợ.
Đám cưới năm đó rình rang đến mức được gọi là “đám cưới thế kỷ”, nổi như cồn khắp mạng.
Mà giờ đây, cô gái đang e lệ mỉm cười kia lại ngang nhiên tuyên bố: người đàn ông đã có vợ này vì chiều cô mà ném cả trăm triệu mua bộ trang sức.
Không khác gì tự vả vào mặt, phơi bày sự phản bội của Phó Lam Trạch với hôn nhân của chính mình.
Còn những vị khách lắm tiền trong hội trường, dường như chẳng mấy ai bất ngờ trước việc Phó Lam Trạch xuất hiện.
Vậy nên — phá sản, chỉ là lời nói dối?
Là một lời nói dối mà cả thế giới đều biết, chỉ lừa mỗi mình tôi?