Cô ta hoảng loạn nhìn vũng máu đỏ thẫm dưới sàn.
Trước mắt mờ dần, hình bóng anh trai tôi lảo đảo tiến đến.
Khóe môi hắn cũng rỉ ra từng vệt máu.
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Phi Phi, anh vô dụng quá. Không tìm được Kỷ Thiển, cũng không chữa nổi bệnh cho em."
"Chỉ có thể tiễn em một đoạn đường thôi… Đây là món quà cuối cùng mà anh có thể tặng cho em."
Hóa ra, tờ hóa đơn viện phí khổng lồ kia đã bị anh trai tôi sửa đổi.
Vốn dĩ, Kỷ Phi định dùng nó để vắt kiệt đồng xu cuối cùng trên người hắn, sau đó bỏ trốn khỏi nhà họ Kỷ đang lụn bại.
Nhưng cô ta không ngờ—
Chính tờ giấy đó lại trở thành giọt nước tràn ly, đẩy cả hai xuống vực sâu không đáy.
Kỷ Phi và anh trai tôi, dây dưa bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn cùng nhau đi đến kết cục này.
Còn tôi, từ sau khi rời khỏi nhà họ Kỷ, đã lập tức thực hiện một cuộc kiểm tra tổng quát.
Kết quả khiến bác sĩ kinh ngạc—
Tế bào ung thư trong cơ thể tôi đã hoàn toàn biến mất.
Dung mạo, trí lực của tôi cũng dần khôi phục.
Điều này cho tôi cơ hội tốt hơn để cống hiến hết mình cho sự nghiệp khoa học của Tổ quốc.
12.
Sau khi dâng hiến toàn bộ cuộc đời mình cho đất nước, cuối cùng tôi cũng an yên nhắm mắt.
Trước khi qua đời, tôi dặn dò những người trẻ trong phòng thí nghiệm rằng hãy chôn tôi cùng với dì Tống và mẹ nuôi.
Nói ra cũng buồn cười—
Mẹ nuôi đã sống cả đời ẩn danh, dốc cạn tâm huyết, thế nhưng đến giờ tôi cũng chỉ biết được họ của bà.
Nửa đời trước của tôi, tất cả như một giấc mộng dài.
Từng cố chấp mong muốn có được tình yêu của gia đình, từng ao ước tìm thấy một nơi thuộc về mình.
Nhưng chỉ khi va đầu vào thực tế đau đớn, tôi mới nhận ra—
Thì ra tôi chỉ là cỏ bồng, trôi dạt vô định, chẳng có gì để nương tựa.
Dẫu vậy, may mắn là cuối cùng tôi cũng chọn được một con đường sáng.
Có lẽ con đường này đầy rẫy chông gai, nhưng tôi chưa từng hối tiếc.
Lòng tôi như nước, dù trong hay đục, gió thanh có thể cảm nhận, trăng sáng có thể soi tỏ.
( Hết )