"Đương nhiên là được rồi! Bọn ta chỉ sợ con làm mình bị thương thôi mà… Ai mà còn nhớ con sói mắt trắng đó thích gì chứ, thấy đẹp nên mới để đó thôi."
"Chân con đến giờ vẫn chưa khỏi." Mẹ đỏ hoe mắt. "Nếu con còn xảy ra chuyện gì nữa, mẹ cũng không muốn sống nữa đâu!"
Ngay lúc này, anh trai, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng tiến lên đứng trước mặt tôi.
Hắn hơi nheo mắt, cúi xuống nhìn tôi chằm chằm:
"Thiển Thiển, nói cho anh biết, chiều nay ở trường em đã đi đâu?"
Bốn mắt giao nhau, tôi có thể thấy trong mắt hắn một tia lạnh lẽo và thâm trầm đáng sợ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người anh trai luôn mang vẻ lạnh nhạt, cấm dục, lại có thể thích chính cô em gái nuôi của mình.
Dưới cổ áo hắn, thậm chí còn thấp thoáng vài dấu vết ám muội.
"Từ đầu đến cuối em đều ở giảng đường học mà."
Tôi khẽ ngáp, vẻ mặt mệt mỏi nhìn hắn:
"Buổi trưa em ngủ không ngon, nên xin phép giáo viên về sớm."
Anh trai nhìn tôi dò xét vài giây, sau khi chắc chắn không có gì bất thường mới nhường đường, ra hiệu cho tôi lên lầu.
Vào đến phòng ngủ, người giúp việc như thường lệ mang thuốc điều trị chân cho tôi.
Nói cũng lạ, chân tôi bị gãy đã ba tháng nay, ba mẹ vì tôi mà tìm hết bác sĩ, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để chữa trị.
Thế nhưng vết thương chẳng hề có dấu hiệu hồi phục, ngược lại, vết loét còn thường xuyên tái phát.
Không chỉ có vậy, trí não tôi ngày càng trì trệ, gương mặt cũng nổi đầy mẩn đỏ.
Nghĩ đến đây, nhân lúc người giúp việc xoay người rời đi, tôi lặng lẽ nhả viên thuốc trong miệng ra.
2.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Ba mẹ và anh trai đường hoàng bước vào, đứng ngay bên giường tôi.
"Loại thuốc tôi cho nó uống dạo gần đây có tác dụng rất mạnh, chỉ một viên là đủ khiến nó ngủ đến nửa đêm."
Anh trai giơ cổ tay lên xem đồng hồ, trong mắt không giấu nổi sự mong chờ:
"Phi Phi sắp tan học rồi, trưa nay con bé đặc biệt muốn ăn vịt quay giòn, lát nữa con phải xuống bếp kiểm tra xem làm xong chưa."
"Mày đấy..."
Mẹ tôi thở dài một tiếng: "Từ sau khi Phi Phi bị chẩn đoán ung thư, mẹ và ba con đã nghĩ thông rồi. Hai đứa muốn ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi."
"Miễn là cả nhà chúng ta có thể bình an ở bên nhau, mọi thứ khác đều không quan trọng."