Đêm trước sinh nhật mười chín tuổi, dì Tống—người bạn thân nhất lúc sinh thời của mẹ nuôi—đích thân dẫn người đến Hải Thị.
Chúng tôi gặp nhau và ký kết thỏa thuận.
Trước khi tôi đặt bút ký, bà nắm chặt tay tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa.
"Con à, con vẫn còn rất trẻ. Con phải biết rằng, từ trước đến nay, chưa một ai tham gia vào dự án này có thể sống quá bốn mươi lăm tuổi."
Đôi môi bà đã khô nứt, trắng bệch vì nhiều năm tiếp xúc với bức xạ.
Làn da nhăn nheo hơn nhiều so với tuổi thật, mái tóc cũng đã rụng gần hết.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, kiên định đặt bút ký tên mình.
"Mẹ đã dành trọn tuổi xuân và cả tính mạng cho sự nghiệp này. Giờ, đến lượt một đứa con như con tiếp bước."
"Bất kể ngày mai hệ thống hoán đổi mệnh cách có thành công hay không, bất kể tế bào ung thư trong cơ thể con có bị xóa bỏ hay không…"
"Con vẫn vững lòng như nước, tựa ánh trăng sáng trong lòng."
8.
Ngày sinh nhật của tôi.
Tôi ăn vận chỉnh tề, trang điểm xong xuôi, bước vào sảnh tiệc lộng lẫy.
Ở một góc phòng, một lão đạo sĩ đang dặn dò nhân viên cách bài trí hoa.
Ánh mắt tôi lướt qua, phát hiện những bó hoa đó đều rỗng ruột, bên trong nhét đầy những cây nến trắng.
Các góc khuất trong đại sảnh được giăng kín những sợi chỉ đỏ mảnh, từng sợi đều được cố định bằng đá để đảm bảo vị trí không bị xê dịch.
Ba mẹ tươi cười rạng rỡ, bận rộn tiếp đón khách khứa.
Vừa thấy tôi, họ lập tức tiến lại, thân thiết nắm lấy tay tôi, giọng điệu đầy quan tâm:
“Thiển Thiển, có lạnh không con? Mặc thế này ít quá.”
Tôi cũng cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay họ:
“Không lạnh đâu ạ, còn phải cảm ơn ba mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Con rất vui, đây thực sự là… sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của con.”
Ba mẹ không hề nhận ra ẩn ý trong lời tôi.
Họ chỉ hơi chột dạ cười gượng:
“Haiz, đây là chuyện nên làm mà. Làm cha mẹ ai mà không muốn dành điều tốt nhất cho con cái chứ.”
Tôi cụp mắt xuống, bất ngờ hỏi:
“Đến tận bây giờ con vẫn cảm thấy thật khó tin. Từ sau khi chân con bị gãy, ba mẹ đối xử với con tốt đến mức không tưởng.”
“Nhưng rõ ràng trước đó, mặc kệ con bị Kỷ Phi bắt nạt ra sao, hai người chưa bao giờ để tâm.”
Tôi mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại phảng phất chút chua xót.
“Ba, mẹ… con là con ruột của hai người, đúng không? Hai người… thực sự yêu con sao?”
Câu hỏi này, tôi đã giấu kín trong lòng rất lâu.