Năm chị hơn bốn mươi tuổi, lúc già nua như một bà già, thấy con gái báo chí, lúc đó Cát Tường của chị trở thành tội phạm g.i.ế.c đòi mắng đòi đánh.
Chị tìm đến đồn cảnh sát, điên cuồng dập đầu cầu xin khắp nơi, đó nhờ lòng của cảnh sát, khó khăn lắm mới gặp con gái tách rời vài chục năm một tuần khi con gái hành quyết.
Có lẽ là do con liền tâm, ánh mắt lạnh lùng của con gái chỉ liếc một cái nhận chị.
Sau đó hai con thành tiếng qua tấm cửa thủy tinh.
Cát Tuyết sự thật từ cảnh sát, chị những con gái g.i.ế.c là những cặn bã lừa bán nó, còn ép nó… bán .
mà, pháp luật lớn hơn trời, g.i.ế.c thì đền mạng, huống chi con gái chị còn g.i.ế.c mười mấy .
Hơn nữa Cát Tuyết cũng là con gái sống nữa.
Chị là một vô dụng, bảo vệ con gái, cũng cứu con gái.
Khi đó chị cầm ống cách một tấm kính thủy tinh, con gái bằng vẻ mặt hiền từ, từ từ ấm giọng an ủi: “Đừng sợ! Mẹ vẫn luôn ở đây.”
, chị vẫn luôn ở đây.
Chị một bức di thư đặt , để mấy ngàn tệ để dành mấy năm nay trong túi, đặt cùng chỗ với di thư, hy vọng những cảnh sát lòng dùng tiền mai táng cho chị và con gái cùng một chỗ.
Sau đó, ngày con gái xử bắn, Cát Tuyết ngoài cổng pháp trường, dùng một cây d.a.o găm đ.â.m trái tim kết thúc mạng sống! Đi cùng con gái .
Đi đến cũng ….
Lại ngờ rằng một nữa mở mắt khi chết, chị trở về năm 1986, năm mà con gái mới mười lăm tuổi .
Lúc chị mấy thím cắt cỏ cứu lên thì còn hô hấp nữa, là do một quân nhân ngang qua xoa bóp tim ngoài lồng n.g.ự.c và hô hấp nhân tạo thì chị mới sống .
Người dân trong thôn hiểu tại gọi là hô hấp nhân tạo, chỉ là con gái nhà họ Cát khinh bạc .
Có nhiều thấy nhà họ Cát yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đương nhiên việc giấu ! Chỉ chốc lát lan truyền đến bộ dân trong thôn đều .
Lúc đó Cát Tuyết hôn mê, khó khăn lắm mới hiểu rõ tình cảnh, phản ứng đầu tiên của chị là bắt chặt ân nhân cứu mạng đó.
Quân nhân đều là đáng tin cậy, chị quan trong bộ đội đều là bốn túi áo, chức vị cụ thể thì chị , nhưng mà cũng ngăn cản việc Cát Tuyết bắt lấy cây cỏ cứu mạng .
Chị để ý nhiều như , chỉ cảm thấy đàn ông trông vẻ khí thế kinh , cực đoan nhận định quân nhân là , nhất định thể bảo vệ con gái , chị con gái trải qua đau khổ một nữa.
Cát Tuyết cho rằng tất cả chuyện sẽ thôi, chỉ là khi trở về nhà, đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của con gái, cả chị đều chịu , để ý quân nhân chị ỷ vẫn đang ở đây mà ôm lấy con gái gào .
Chị hiểu, con gái và chị đều mang theo ký ức để trùng sinh.
Trong nháy mắt đó, chị hận thế giới .
Để một chị nhớ là , tại cho con gái chị cũng nhớ cái quá khứ tồi tệ đó nữa chứ.
Chị kiếp con gái bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cho nên khi sống vẫn luôn bầu bạn bên cạnh con gái .
Về phần chuyện kết hôn, khi ân nhân cứu mạng vẫn độc , chị thèm quan tâm nữa, bởi vì chị nhà chị sẽ vì chị mà chủ mối hôn sự .
Chị cũng là như ích kỷ. mà chị còn cách nào nữa, cả đời chị kiến thức, cách thời điểm con gái mười sáu tuổi còn một năm nữa, đàn ông là cứu rỗi duy nhất của con chị lúc .
Thậm chí dù cho mang con chị rời khỏi đây ly hôn với chị cũng , chỉ chị gấp gáp tìm một bến đỗ che chở hai con chị, chỉ nhớ rằng thoát khỏi nơi bắt đầu bi kịch .
Chỉ là một điều chị ngờ đến là, khi con gái xác định chị và đàn ông đó đăng ký kết hôn , yên tâm vì nửa đời còn chị chăm sóc, uống thuốc ngủ tự sát.
Chị cũng sống thêm một nữa.
Khoảnh khắc lúc sờ thấy con gái còn thở nữa, Cát Tuyết vô cùng chắc chắn điều đó.
Ý nghĩ duy nhất chính là đút hết chỗ thuốc ngủ còn miệng, đó ngủ bên cạnh con gái, ở bên cạnh nó.
Chỉ là lúc thở yếu ớt, trong lòng chị thẹn với nhà thẹn với bố , nghĩ đến nếu con chị sống sót thì bao.