Thế là mỗi dịp năm mới, trong nhà lại có thêm gạo, bột mì, thỉnh thoảng còn có vài miếng thịt. Triển La Nhất khi ăn những thứ này luôn cười toe toét, hết lời khen ta có tiền đồ.
Lúc này ta mới nhớ ra, hắn hình như chưa từng đến nghe giảng bài của ta một lần nào. Ta tò mò hỏi: "Ca, ca biết viết tên mình không?"
Trong khoảnh khắc, một tia chột dạ đáng ngờ xuất hiện trên mặt hắn, rồi hắn la lên đã ăn no muốn đi nghỉ ngơi.
Ta một tay túm lấy hắn, cười ha ha vài tiếng, từ trong bếp rút ra một khúc củi đen, bảo hắn viết ba chữ "Triển La Nhất" cho ta xem.
Hắn gãi tai gãi má rất lâu, mới vẽ ra một nét "nhất" nguệch ngoạc.
Ha ha, trên đời này hóa ra còn có chuyện ta biết mà Triển La Nhất hắn không biết.
Ta lập tức hứng thú, bắt đầu kéo Triển La Nhất dạy hắn nhận mặt chữ. Nấu cơm thì dạy hắn cách viết nồi bếp, trồng rau thì dạy hắn cách viết cải trắng củ cải. Hắn mà dám chê ta học gieo trồng chậm, ta liền đem cuốc, bừa, cối đá và cả câu "Cày đồng đang buổi ban trưa" sắp xếp cho hắn học hết.
Cứ thế mà cãi vã, vui đùa, trong thôn không còn ai lén lút nhìn ta gọi ta là người từ bên ngoài đến nữa. Ai nấy đều biết, ta tên là Triển La Trân, là muội muội của Triển La Nhất, nhà thứ hai từ cuối dãy ở thôn đông.
Mà ta, người muội muội này, lại là người muội muội cho khuôn mặt hắn được dát vàng.
---
"Trân Trân à, ngươi biết không, người ta chịu gả nữ nhi cho ca của ngươi đều là nể mặt ngươi đó, ai da, trong nhà có đứa muội muội biết chữ, nói ra ai cũng nở mày nở mặt."
Nửa năm nay, đây đã là lần thứ ba Ngô thẩm đến làm mối cho Triển La Nhất.
Hắn gần mười bảy tuổi rồi, đa số những người cùng tuổi trong thôn đều đã thành thân hoặc đính hôn, chỉ có hắn vì không có phụ mẫu lại mang theo ta mà không ai hỏi han gì.
Thế nhưng từ khi hắn giúp Ngô gia và ta bắt đầu dạy học, ngày càng nhiều gia đình muốn gả khuê nữ cho hắn.
Có thêm người bên cạnh hắn dường như cũng không có gì là không tốt, ta luôn rất nhiệt tình giúp đỡ tiếp đón, nhưng hắn lại luôn không hứng thú mà từ chối, mỗi lần đều dùng cùng một lý do.
"Ngô thẩm, ta còn có việc chưa làm xong, bây giờ chưa ổn định được, không muốn làm lỡ dở cô nương nhà người ta."
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, hắn lại dùng cùng một điệu bộ đó, Ngô thẩm đành bất lực bỏ đi.
Ta không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là việc gì chưa làm xong, cưới tức phụ không phải là chuyện tốt sao, chuyện tốt sao lại từ chối?"
Hắn véo véo má ta, chê bai nói: "Không còn mềm mại dễ véo như trước nữa rồi. Được rồi, con nít hỏi lung tung gì vậy, đợi muội lớn rồi sẽ nói cho muội biết."
Ta tức giận hất tay hắn ra, người ta thế này gọi là đang lớn, dĩ nhiên mặt sẽ gầy đi, nói năng không khéo léo như vậy, đáng đời hắn không có tức phụ.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi ta sắp cập kê, ngay cả Hà Hoa cũng sắp gả cho Ngô Tiểu Bàn rồi, hắn vẫn không có tức phụ.
Ngày đó Hà Hoa thật đẹp, áo cưới đỏ rực, đôi mắt long lanh, cùng gương mặt hiếm hoi e thẹn, khiến Ngô Tiểu Bàn, ồ, không đúng, phải gọi là Ngô Tú tài rồi, nhìn đến ngây người.
Hắn ta đã trưởng thành hơn, tuấn tú hơn, cũng có tiền đồ hơn. Những năm nay nhờ nỗ lực của bản thân đã trả lại mười lượng bạc cho nhà ta.
Dù ra ngoài tìm việc làm cũng không bỏ cuộc việc học, giờ đã là một thiếu niên anh tài có thể quay lại dạy ta luôn rồi.
Thế nhưng trong thành có bao nhiêu phú hộ muốn gả nữ nhi cho hắn ta, hắn ta vẫn kiên định lựa chọn người dữ dằn nhất đã từng dạy hắn ta nhảy sông năm xưa.
Hà Hoa hẳn là hơi căng thẳng, luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Khương thẩm bên cạnh cười lau nước mắt, nhìn thấy Triển La Nhất đang giúp tiếp khách, không nhịn được nói với ta: "Ngay cả Hà Hoa cũng xuất giá rồi, đời này thẩm tử chỉ còn mình thằng bé là nỗi tâm bệnh. Con nói xem sao thằng bé lại không chịu thành thân chứ?".
Nói xong, nhớ ra hôm nay là ngày vui của Hà Hoa, lại vỗ vỗ miệng rồi đi tiếp khách.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Hà Hoa, ta tò mò trên dưới đánh giá nàng ấy: "Thành thân thật sự vui vẻ đến vậy sao?"
Nàng ấy nhìn về phía tân lang đang ở cửa kêu gọi, cười như ánh nắng mùa xuân: "Ừ, vui lắm, rất vui."
Thế nhưng chính tân nương tử vui vẻ như vậy, khi thật sự bước ra cửa về đến Ngô gia, vẫn khóc, nắm tay ta không ngừng dặn dò: "Trân Trân, sau này ta không thể thường xuyên về nhà, ngươi phải thường xuyên đến thăm mẫu thân ta, bà ấy thích ngươi, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút."
Ngô Tiểu Bàn bây giờ đang ở trong thành tiếp tục dùi mài kinh sử, nàng ấy phải đi theo, không thể như trước đây ngày nào cũng về nhà. Tuy là chuyện đã sớm biết, nhưng khi thật sự xảy ra trước mắt, ta mới biết thế nào là chia ly.
Thế nhưng nếu một ngày nào đó ta cũng phải xuất giá thì sao? Vậy ta và Triển La Nhất cũng sẽ trở thành mối quan hệ thỉnh thoảng về nhà thăm nom ư?