Một Đứa Trẻ Tự Do

Chương 3



Cẩu Thúc xấu hổ rụt tay lại.

Cũng chính hôm đó, chị Hương Liễu lấy kéo cắt tóc tôi thật ngắn, ngắn đến mức lởm chởm, xấu tệ.

Tôi uất ức, nước mắt rơi lã chã.

Chị lại quát tôi: “Em sống một mình trên núi, để vậy an toàn hơn.”

“Tại sao?”

“Vì trên núi có sói.”

Chị nghiêm giọng: “Khi ngủ phải khóa chặt cửa sổ cửa ra vào, đừng mở cửa lung tung, nhớ chưa?”

Trên núi có sói thật không, tôi không biết.

Nhưng gió đêm ở núi thì rất mạnh.

Tiếng lá tre xào xạc không ngừng.

Thi thoảng lại có tiếng chim kêu…

Trễ thế rồi mà còn chưa ngủ sao?

Có phải… nó cũng như tôi, không có bố mẹ?

Khi đêm xuống, làng quê im ắng đến lạ, mọi âm thanh tự nhiên lại vang lên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Tai tôi nghe đủ mọi thứ, nhưng lòng lại thấy trống rỗng đến kỳ lạ.

Cảm giác như cả thế gian này chỉ còn lại một mình tôi.

Đúng lúc đó, cánh cổng sân “két” lên một tiếng.

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa tiến lại gần.

Rồi dừng ngay bên ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng mờ, một con mắt đục ngầu áp sát vào cái lỗ thủng trên cửa, nhìn chằm chằm vào trong.

Tôi hét lên một tiếng, siết chặt chăn quanh người.

Giọng lè nhè của Cẩu Thúc vang lên:

“Trinh Trinh, là Cẩu Thúc đây… Con ở một mình chắc sợ lắm phải không? Mở cửa đi, Cẩu Thúc vào ngủ với con nhé. Có Cẩu Thúc ôm là con hết sợ liền!”

Da đầu tôi tê rần, người run như cầy sấy.

Thì ra trên đời này, đáng sợ hơn sói trong núi… là cầm thú đội lốt người.

Ông ta đập mạnh vào cửa sổ.

Thanh sắt đã rỉ sét kêu răng rắc như sắp gãy.

Tấm kính mỏng run lên bần bật dưới ánh trăng, rồi “rắc” một tiếng vỡ nát.

Bàn tay đầy lông lá của ông ta… đưa thẳng vào trong.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng tôi, tinh thần căng như dây đàn.

Đúng lúc ấy, một luồng sáng đèn pin rọi thẳng vào khung cửa kính, kèm theo giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:

“Đêm hôm không ngủ, ông mò đến nhà Trinh Trinh làm gì đấy hả!”

Là chị Hương Liễu!

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

Nghe thấy chị hét lớn: “Em là heo à? Hắn thò tay vô rồi còn không biết đánh?”

Giọng chị khiến tôi lấy lại dũng khí.

Tôi chộp lấy cây gậy ở sau cửa, giáng mạnh vào cánh tay Cẩu Thúc.

Chị Hương Liễu thì liên tục lia đèn pin vào mắt hắn.

Cẩu Thúc tức điên, gào lên:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt! Tao ngủ với Trinh Trinh thì liên quan gì đến mày! Mày không cho nó ngủ với tao thì mày ngủ với tao!”

Chị Hương Liễu cười lạnh:

“Thử động vào tao xem, tao có d.a.o liềm đấy, phát điên lên là chặt đứt tay ông luôn!”

Tôi sợ chị bị hắn làm hại, liền cầm d.a.o bếp lao ra, run run nói: “Tôi… tôi cũng c.h.é.m ông luôn đó!”

Cẩu Thúc hoảng sợ.

Lầm bầm chửi bới rồi bỏ đi.

Sáng hôm sau, khi bị dân làng chỉ trích, hắn chỉ cười cợt:

“Uống nhiều quá, đi nhầm đường thôi mà.”

Bác Bảy trừng mắt nhìn chị Hương Liễu, mắng nhiếc:

“Đêm hôm không ngủ lại lang thang ngoài đường như mèo hoang! Có bị người ta làm gì cũng đáng đời!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị Hương Liễu nhếch mép:

“Ai dám động tay động chân với tôi, tôi chặt nát hắn ra cho chó ăn.”

Mặt bác Bảy tái hẳn, không dám nói thêm gì nữa.

Từ hôm đó, đêm nào chị Hương Liễu cũng đến ngủ với tôi.

Một số bà lớn tuổi trong làng còn khuyên tôi:

“Con né cái con điên đó ra đi, nó mà nổi cơn lên thì cắn c.h.ế.t con đấy!”

Họ đâu biết… Chị là người duy nhất trên đời này bảo vệ tôi.

Chúng tôi quá yếu đuối.

Nếu không gồng mình lên, giương nanh múa vuốt, làm sao dọa được lũ sói đói đang rình rập khắp nơi?

Lúc đó tôi học lớp Năm, còn chị Hương Liễu học lớp Bảy vì học muộn.

Trước đây không ai quản, tôi chẳng bao giờ làm bài tập.

Giờ thì không được nữa rồi.

Chị ép tôi học chung với chị.

Còn kiểm tra bài, sửa lỗi cho tôi.

Bản tính con người vốn dễ lười.

Dù chị kèm cặp sát sao, tôi vẫn chưa có hứng học hành.

Tôi chẳng hiểu học để làm gì.

Cho đến một hôm, chị mang về một quyển album ảnh, mượn từ cô giáo.

Chị lật từng trang, đôi mắt tràn đầy khao khát:

“Đây là Tháp Đông Phương ở Thượng Hải, đây là Cố Cung, đây là Vạn Lý Trường Thành… Trinh Trinh, em có muốn lớn lên rồi đi những nơi này không?”

“Nó ở rất xa phải không, tụi mình đi được à?”

Trong đầu tôi khi ấy, nơi xa nhất tôi từng mơ tới chỉ là Quảng Đông, nơi có rất nhiều nhà máy.

“Dĩ nhiên là được!” – chị nói chắc nịch.

“Chỉ cần học giỏi, đỗ cấp ba, vào đại học tốt, tụi mình sẽ rời khỏi chốn này.”

“Cô giáo dạy tiếng Anh của chị còn nghèo hơn mình, nhưng thi đỗ đại học, được phân công việc làm, giờ chỉ ở đây có hai năm thôi, sắp được điều đi rồi.”

Chị nhìn tôi chằm chằm:

“Em thông minh hơn chị. Đó là bù đắp của ông trời cho em.

“Chẳng lẽ em muốn lớn lên gả cho người như bố em? Trở thành kiểu phụ nữ như mẹ em sao?”

Tôi lạnh sống lưng.

Cũng từ hôm ấy, tôi hiểu ra: học hành đối với tôi nghĩa là gì.

Sự chủ động và niềm tin trong việc học rất quan trọng.

Sách giáo khoa tiểu học thật ra không khó.

Chị Hương Liễu dạy tôi những phương pháp học mà chị tự tìm ra.

Mỗi tối, tôi học cùng chị đến tận 11 giờ mới đi ngủ.

Toàn tâm toàn ý, kết quả kỳ thi cuối năm lớp 5, tôi đứng nhất khối.

Mẹ nghe xong chỉ khen vài câu, rồi vội vã nói:

“Em con khóc rồi, mẹ không nói nữa, cúp máy đây.”

Bố thì hờ hững: “Con gái học giỏi để làm gì cơ chứ?”

Chỉ có chị Hương Liễu thật lòng vui mừng.

Chị lên núi hái cho tôi một túi lớn đầy quả mâm xôi.

Thứ quả này mọc trên dây leo đầy gai, hái cực khổ, sơ ý là bị xước tay ngay.

Nhưng khi chín, nó còn ngọt hơn cả dâu tây, lũ trẻ ai cũng mê.

Chị bảo tôi vén áo làm túi, chia cho tôi một nửa số mâm xôi.

“Hôm nay chị có thấy đám cỏ dại của tụi mình rồi, tụi nó nở hoa rồi đó.”

“Thật hả?”

Cỏ dại còn có thể nở hoa, vậy tương lai của tụi mình chắc chắn cũng sẽ rực rỡ thôi!

Chiều hôm đó, hoàng hôn đỏ rực như những quả mâm xôi trong tay.

Mấy chú chim không tên ríu rít trên cành.

Chúng tôi đung đưa chân, ngồi trên tảng đá ngoài sân, vừa ăn vừa cười thật vui.

Lên lớp Sáu, tôi học càng chăm chỉ hơn, kết quả luôn giữ vững top đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com