Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 101







Mã Hóa Long kinh hãi đến mức đánh rơi con d.a.o gọt hoa quả, ánh mắt đảo khắp xung quanh, rồi sợ hãi hét toáng lên:



“Aaa——”



Ngay trước mắt hắn, ba cô gái trẻ toàn thân đẫm m.á.u nằm la liệt trên ghế sofa như những chai rượu bị mở nắp, không còn chút sức sống. Một người nằm ngửa, một người tựa lưng vào ghế, một người đầu ngửa ra sau, đổ người xuống đất, hai chân vẫn đặt trên ghế…



Không ngoại lệ —



Bọn họ c.h.ế.t không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng, đầy đau đớn và oán hận nhìn chằm chằm vào hắn…



“Aaaa——!”



Hắn lăn khỏi ghế sofa, hoảng hốt bò về phía cửa…



Nhưng xung quanh tối mịt, làm sao hắn biết cửa ở đâu?



Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức…



Nhưng tay chân mềm nhũn, đầu đau như búa bổ, dưới đất toàn là đồ ăn vặt và chai rượu, mới bò được vài bước đã đụng phải vật cứng.



Hắn nhìn không rõ đó là gì, cố gắng đẩy nhưng không đẩy nổi…



“Mã Đáo Thành, anh định đi đâu đấy?”

Giọng nói u oán của một cô gái trẻ vang lên sau lưng hắn, mơ hồ như tiếng ma vọng lại.



“Chúng tôi với anh không oán không thù, cả đời mới gặp một lần, tại sao anh lại g.i.ế.c chúng tôi?”



“Tôi còn bố mẹ và anh chị em phải nuôi, tôi c.h.ế.t rồi, nhà chỉ còn anh tôi kiếm tiền…”



“Con tôi vẫn còn nhỏ, một đứa mới năm tuổi đã biết nhặt rác kiếm tiền, một đứa mới biết bò. Tôi c.h.ế.t rồi, các con tôi sẽ ra sao? Rất có thể sẽ bị đưa vào trại mồ côi, rồi bán ra nước ngoài, sống c.h.ế.t không rõ…”



“Băng đảng nói chỉ cần tôi kiếm đủ một tỷ đồng thì sẽ được tự do. Tôi đã để dành được năm trăm triệu, vậy mà đời tôi lại bị anh phá hủy…”



Chạy!



Phải chạy ngay!



Vĩnh viễn rời khỏi nơi này!



Mã Hóa Long gào thét trong lòng, nhưng tay chân hắn như bị rút xương, dù cố gắng thế nào cũng không thể bò dậy…



Tựa như có một lực hút vô hình, kéo hắn quay đầu lại…



Ba cô gái từ từ đứng dậy, thân hình cứng đờ, khuôn mặt nở nụ cười rợn người:



“Mã Đáo Thành, anh đã g.i.ế.c chúng tôi, anh phải cùng xuống địa ngục với chúng tôi…”



Trang điểm đậm, m.á.u đỏ như son trào ra từ khóe mắt, làm lem hết lớp phấn trang điểm, dưới ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt họ càng trở nên quái dị, đáng sợ…



Ngực và bụng họ bê bết máu…



Mùi nước hoa rẻ tiền trên người họ, trộn lẫn với mùi rượu và m.á.u tanh, lan khắp phòng bao kín bưng, khiến hắn buồn nôn, nhưng lại quen thuộc như ăn sâu vào xương tủy…



Đây là phòng bao trong quán karaoke “Thiên Đường Hạnh Phúc”…



Họ là vật tế được quỷ dữ chọn trúng…



“Các, các người muốn làm gì?”



Hắn lật người lại, sợ hãi lùi về sau, “Đừng manh động, nếu không tôi… tôi gọi người tới…”



“Không ai nghe được tiếng anh đâu.”



Cô gái tóc dài vươn đôi tay đầy hình xăm yêu mị về phía hắn, “Để g.i.ế.c chúng tôi trót lọt, anh đã dặn không ai được làm phiền cuộc vui của mình…”



“Anh đã g.i.ế.c chúng tôi, thì chúng tôi cũng sẽ g.i.ế.c anh.”



Cô gái tóc xoăn nhặt con d.a.o hoa quả dưới đất, siết chặt trong tay, nở nụ cười hung tợn:



“Giống như anh đã làm với chúng tôi, đ.â.m vào bụng và n.g.ự.c anh, hết lần này đến lần khác…”



“Cánh cửa địa ngục đã mở.”



Cô gái tóc ngắn gần hắn nhất đã bò đến bên chân, túm chặt lấy chân hắn, sức lực lớn đến kinh người:



“Giờ, chúng tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục…”



“Mã Đáo Thành, tại sao anh lại g.i.ế.c chúng tôi?”

Cô gái tóc xoăn đi đến trước mặt hắn như một xác sống, m.á.u mắt và má hồng trộn lẫn, từng giọt nhỏ xuống.



“Anh nói chúng tôi xinh đẹp, sau này sẽ giúp chúng tôi đi Đông Đại. Anh lừa chúng tôi, chuốc say, rồi dùng d.a.o g.i.ế.c chết…”



“Mã Hóa Long, tôi phải g.i.ế.c anh!”



Cô gái tóc xoăn giơ cao con d.a.o hoa quả, đ.â.m xuống.



“Tôi không g.i.ế.c các người!”



Hắn nhắm mắt, giơ tay che trước mặt, vừa khóc vừa hét:



“Là sát thủ của băng đảng địa phương g.i.ế.c các người!”



“Bằng chứng đâu?”



Ba cô gái như những hồn ma bao vây lấy hắn, giọng rền rĩ đến thê lương:



“Không có bằng chứng, thì chúng tôi sẽ g.i.ế.c anh!”



“Anh nói dối! Cả đêm đó anh ôm lấy chúng tôi vui chơi, làm gì có người của băng đảng xuất hiện!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lúc bọn tôi say, trong phòng bao chỉ có mình anh là tỉnh táo!”



“Tôi có bằng chứng!”



Hắn khóc ròng, không dám mở mắt: “Tôi sợ kẻ chủ mưu sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu, nên đã bí mật mang theo một thiết bị ghi âm siêu nhỏ, ghi lại toàn bộ âm thanh trong phòng bao.”



“Sau khi các cô ấy uống say, tên sát thủ đeo găng tay và khẩu trang đi vào, đặt d.a.o gọt hoa quả vào tay Sa Tuyệt, định dùng tay cậu ấy để g.i.ế.c người…”



“Tôi hoảng quá, liền nói với hắn rằng hãy đợi tôi vào nhà vệ sinh rồi hãy ra tay, tôi không muốn nhìn thấy cảnh đó.”



“Tên sát thủ mắng tôi là đồ nhát gan…”



“Tôi trốn trong nhà vệ sinh, qua khe cửa nhìn thấy hắn cầm d.a.o đ.â.m vào các cô ấy…”



“Sau khi đ.â.m xong, hắn còn nhặt ví tiền tôi để trên bàn trà, lấy sạch tiền mặt bên trong rồi mới rời đi.”



Nữ quỷ cười âm u:



“Khặc khặc khặc——”



“Hi hi hi——”



“Khà khà khà——”



“Bằng chứng đâu? Bằng chứng chứng minh anh không g.i.ế.c chúng tôi đâu?”



“Trong… trong bồn nước ở phòng trọ của tôi, tôi để nó trong một túi chống nước…”



“Phòng trọ của anh ở đâu?”



“Minh Thành… đường Ngô Đồng…”



Hắn báo một địa chỉ.



“Hi hi hi, chúng tôi sẽ đến kiểm tra ngay bây giờ. Nếu anh dám lừa bọn tôi… chúng tôi sẽ xé xác anh ra từng mảnh… hi hi hi…”



Giọng ba nữ quỷ dần nhỏ lại.



Mùi nước hoa và mùi m.á.u tanh bao quanh hắn cũng từ từ nhạt dần, như thể ba nữ quỷ đang dần biến mất.



Hắn thở phào nhẹ nhõm, từ từ mở mắt.



Nhưng rồi hắn nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai, tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, trên mặt, tay và áo đều dính máu, đang đứng ngay trước mặt hắn, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm.



Chính là Sa Tuyệt…



“A——!”



“Ma! Ma kìa——!”



Hắn hét to hai tiếng, sợ đến lùi lại, sau đầu đập vào vật cứng.



“Tại sao anh lại hãm hại tôi?”



Sa Tuyệt cúi người túm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng hắn dậy, gào lên giận dữ:



“Tôi luôn coi anh là bạn, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, tại sao mày lại hãm hại tôi như vậy?”



“Xin lỗi…”



Hắn hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi đầm đìa, chắp tay van xin không ngừng:



“Là do tôi nhỏ nhen, lòng đố kỵ quá nặng, là do tôi bất tài, chuyện gì cũng kém hơn cậu, nên mới sinh lòng oán hận, muốn dùng cách này để khiến cậu biến mất…”



“Xin lỗi, tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi…”



“Ai là kẻ sai khiến anh hãm hại tôi?”



Gương mặt đẫm m.á.u của Sa Tuyệt áp sát lại gần.



“Anh hại tôi thảm như thế này, nếu không khai ra chủ mưu, tôi sẽ g.i.ế.c anh, lôi anh xuống địa ngục cùng tao!”



“Tôi… tôi không biết…”



Hắn khóc đến khàn cả giọng:



“Tôi đã điều tra trong âm thầm, số điện thoại liên hệ với tôi được gọi từ miền Bắc Myanmar, hoàn toàn không thể truy ra người đứng sau.”



“Còn… còn nữa, trước chuyến du lịch tốt nghiệp ở nước ngoài, tôi có gặp người đó một lần, nhưng giữa chúng tôi có một tấm bình phong mờ, ánh sáng trong phòng rất yếu, người kia còn dùng bộ biến giọng, tôi hoàn toàn không nhìn thấy mặt đối phương.”



“Sau khi nói chuyện xong, người đó rời đi qua cánh cửa bên phía họ.”



“Tôi đợi vài phút sau mới đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa…”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Không có thông tin gì cả, rõ ràng là mày đang nói dối!”



Sa Tuyệt giật lấy con d.a.o trên bàn trà, dí sát vào cổ hắn:



“Có lẽ chẳng hề có chủ mưu nào cả!”



“Trời sắp sáng rồi, cảnh sát sắp đến, tôi cũng sắp bị bắt…”



“Trước khi bị bắt, tôi sẽ g.i.ế.c anh trước!”



“Dù sao tôi cũng bị vu là g.i.ế.c ba người rồi, g.i.ế.c thêm anh cũng chẳng khác gì!”



“Đừng g.i.ế.c tôi!”



Hắn khóc đến ngất đi, “Tuy tôi không biết chủ mưu là ai, nhưng tôi có bằng chứng… có thể chứng minh người đó là phụ nữ!”



Ánh mắt Sa Tuyệt dừng lại vài giây:



“Bằng chứng gì?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com