Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 225



Lão Lưu sững sờ.

Phong Mang sững sờ.



Còn các con nhà họ Phong đang ra đón mẹ, thì lại vỡ òa trong niềm vui mừng khôn xiết:



“Mẹ ơi, mẹ thật sự đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”



“Ừm,” An Như Mộng khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng,

“Nhờ phúc khí của mọi người, nhất là nhờ Tiểu Chỉ, mẹ đã gần như nhớ lại toàn bộ quá khứ rồi.”



Bà bước tới trước mặt Phong Cương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má anh:



“Tiểu Cương, bao nhiêu năm mẹ không có ở bên, vất vả cho con rồi, đã phải một mình chăm sóc và bảo vệ hai em trai.”



“Mẹ…” Phong Cương luôn điềm tĩnh, lạnh lùng là thế, vậy mà vừa thốt lên một tiếng, mắt đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, không nói thêm được lời nào.



An Như Mộng nhón chân hôn nhẹ lên trán con trai, vỗ vỗ lên vai anh như để truyền thêm sức mạnh và yêu thương.



Sau đó bà tiến tới chỗ Phong Tước, cũng vuốt ve khuôn mặt con:



“Từ khi mẹ mang thai các con, điều mẹ mong mỏi nhất chính là dù có xảy ra chuyện gì, các con vẫn có thể lớn lên vui vẻ, khỏe mạnh.”

“Con đã làm được rồi.”



“Mẹ… cảm ơn mẹ…” Phong Tước nghẹn ngào.

“Cảm ơn mẹ, dù con không có mẹ bên cạnh chăm sóc, dạy dỗ từ nhỏ, con vẫn lớn lên tốt, vui vẻ, hài hước, khỏe mạnh, và được làm điều mình thích…”



“Con không khiến mẹ thất vọng… cũng không ghét việc mình được sinh ra…”



An Như Mộng nghẹn ngào, khóe mắt long lanh:



“Mẹ chỉ sợ, vì không ở bên các con mà khiến các con sống không vui… hoặc cảm thấy oán hận vì được sinh ra trong thế giới này…”



“Mẹ ơi—!” Phong Tước nhào tới ôm chặt lấy bà, bật khóc nức nở, “Mẹ là người tuyệt vời nhất!”



“Dù lúc nhỏ mẹ không thể ở cạnh chúng con nhiều, nhưng những khoảnh khắc có mẹ, là lúc con hạnh phúc nhất.”



“Thật đó! Tiểu Tước cảm thấy hạnh phúc lắm! Rất dày, rất đậm! Đủ để con dùng suốt đời luôn ấy…”

Anh còn giơ tay ra đo, như muốn vẽ ra “mức độ hạnh phúc” của mình.



“Con ngoan quá…” An Như Mộng hôn lên má con trai, khẽ thì thầm:

“Mẹ luôn tin rằng, dù mẹ không thể ở bên, các con vẫn sẽ lớn lên thật tốt…”



Cuối cùng, bà bước đến trước mặt Phong Chỉ, tay run run nâng lên, khẽ chạm vào khuôn mặt con gái.

Nước mắt lã chã tuôn rơi.



“Tiểu Chỉ, xin lỗi con… Mẹ thật sự xin lỗi…”

“Là mẹ nhất quyết muốn sinh con ra, nhưng lại không bảo vệ được con…”

“Để con phải sống trong viện tâm thần suốt mười năm chỉ vì mẹ… Mẹ… thật sự xin lỗi…”



“Mẹ rất yêu trẻ con, đặc biệt là luôn ước có một cô con gái. Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng không thể nào bỏ con được…”



Trước đây, dù đã chắc chắn bốn anh em là con ruột của mình, nhưng vì chưa lấy lại ký ức, nên đối diện với các con, bà luôn cảm thấy như đang mơ, vừa hạnh phúc, vừa bất an, vừa áy náy.



Áy náy vì đã đánh mất quãng thời gian quý giá bên con.

Lo sợ không biết bản thân khi mất trí có từng làm gì tổn thương các con không.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Lại càng sợ hãi mình sẽ không đủ tư cách giữ lấy hạnh phúc trước mắt…



Mãi đến bây giờ, khi trí nhớ trở về, từng mảnh ghép ký ức ùa về, các khoảnh khắc bên con trở nên chân thật đến nghẹt thở.



Tựa như tất cả những hỷ nộ ái ố bồng bềnh giữa tầng mây, giờ đây đã rơi xuống mặt đất, bà thật sự chạm được vào hơi ấm của định mệnh.



“Mẹ đừng buồn nữa.” Phong Chỉ vỗ nhẹ lên vai bà, nghiêm túc nói:

“Ở viện tâm thần, con không khổ đâu.”

“Đối với con, đó giống như một ngôi trường nội trú đặc biệt thôi. Ở đó con học được nhiều điều, kết bạn với nhiều người.”

“Mẹ đừng thấy áy náy, nhé?”



“Còn nữa, trong viện có một vị đại sư từng xem tướng cho con.”

“Ông ấy nói: ‘Phúc họa luân chuyển, trong họa có phúc, trong phúc có họa.’”



“Có lẽ, việc con ở trong viện lại là sắp đặt tốt nhất của số phận.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Cương lặng lẽ nghiền ngẫm câu nói của “đại sư”.

Bệnh viện tâm thần không phải là nơi tốt đẹp gì.

Nhưng nếu năm đó Tiểu Chỉ vẫn ở lại nhà họ Phong, rất có thể sẽ đụng độ Mai Đại.



Mà khi đó, mẹ cũng đang khốn khó, không đủ sức để bảo vệ con, mà tuổi của cả bọn khi ấy còn quá nhỏ…

Cho dù có nhận ra Mai Đại là ai, liệu có phải đối thủ được không?



Chỉ là… cái giá mà mẹ và Tiểu Chỉ phải trả trong biến cố năm xưa, thật sự quá lớn…



Phong Chỉ nói xong, khẽ cười:



“Mẹ à, con thấy viện tâm thần còn vui hơn cả trường học ấy chứ.”



“Nên mẹ đừng trách mình nữa.”

“Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất thế gian này!”



“Tiểu Chỉ!”

An Như Mộng ôm chặt lấy con gái, cố gắng không bật khóc thành tiếng, nhưng nước mắt đã giàn giụa khắp khuôn mặt.



Phía bên kia, Lão Lưu trông thấy cảnh này, biết mưu tính của mình đã sụp đổ hoàn toàn.

Ông ta lặng lẽ, lén lút lùi lại phía sau, đến khi cách xa mấy chục mét thì quay người chạy mất dạng…



Sau một hồi khóc òa cùng Tiểu Chỉ, An Như Mộng mới dần dần bình tĩnh lại.

Bà lấy khăn tay lau khô nước mắt, quay sang nhìn Phong Mang:



“Tôi đã nhớ ra dãy số mình để lại cho anh khi rời khỏi Đường Thành năm đó rồi.”

“Tôi không cần anh giúp tôi khôi phục trí nhớ nữa. Và cũng không còn gì để anh uy h.i.ế.p tôi.”



“Từ giờ trở đi, đừng mở miệng nói chuyện tái hôn với tôi nữa, không thì tôi sẽ đập anh đấy.”



Tiểu Chỉ nắm tay lại thành nắm đấm, đôi mắt sáng rực:



“Mẹ định đánh ‘cha tra’ hả? Con giúp mẹ nhen!”



Phong Mang liếc xéo con gái, không đáp lại, mà tiếp tục nhìn An Như Mộng, giọng lạnh tanh:



“Nếu cô đã khôi phục ký ức rồi, vậy thì trước mặt các con, chúng ta nói rõ mọi chuyện luôn đi.”



“Gần mười một năm trước, là cô ra tay trước. Lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu tôi, trán tôi sưng lên một cục, tôi còn bị ngã ra đất. Cô lại tiếp tục hắt cả cà phê nóng vào tôi. Tôi nổi giận nên mới tát cô một cái rồi đẩy cô ngã. Cho nên đừng đi khắp nơi bô bô rằng tôi bạo hành cô.”



“Cũng đừng đạo đức giả nữa, cô đánh tôi thì được, tôi đánh cô thì không được à?”



An Như Mộng cười lạnh:



“Tôi đánh anh, vì anh đáng bị đánh!”



“Anh chiếm đoạt công ty mà cha tôi vất vả gây dựng, lại ngoại tình khi còn trong hôn nhân, đổ cả đống tiền cho con tiểu tam, còn tính kế để tôi chủ động ly hôn và từ bỏ quyền nuôi bốn đứa con.”



“Anh không chịu ly hôn nếu tôi không từ bỏ chúng!”



“Tôi ngoài chút cổ phần ít ỏi trong công ty, với ít tiền bố thí từ anh, thì chẳng còn gì cả!”



“Bốn đứa con đấy—”



“Anh rõ ràng không ưa gì Tiểu Chỉ, vậy mà vì cổ phần trong tay con bé, anh cứ nhất định đòi quyền nuôi dưỡng nó, anh có còn là người nữa không?”



“Anh cướp đi cả bốn đứa con mà tôi vất vả sinh ra, anh có biết như thế chẳng khác nào g.i.ế.c c.h.ế.t một người mẹ không?”



“Nếu là người bình thường gặp phải cảnh ngộ như tôi, đừng nói là đánh anh, muốn g.i.ế.c anh cũng chẳng có gì lạ!”



Ba anh em nhà họ Phong khi nghe đến đây, đồng loạt gật đầu lia lịa.

Nếu là họ chứng kiến cảnh đó lúc bấy giờ, chắc chắn cũng sẽ không nhịn nổi mà xông lên đánh người.



Phong Mang bị đẩy đến giới hạn, cũng mất bình tĩnh, phản công dữ dội:



“Cô lấy gen của tôi để sinh con, lấy tài năng của tôi để vực dậy công ty cha tôi, vậy thì tôi cần gì phải chung thủy với cô?”



“Với điều kiện của tôi, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?”



“Cô xem thường tôi thì tôi đi tìm người thật lòng yêu tôi, không kém gì cô!”



“Muốn trách thì trách cô có mắt như mù, còn dám nghĩ sẽ lợi dụng được một người như tôi!”