Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 95







Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, liền thấy Phong Chỉ đang từ trên cao nhìn xuống hắn, chân cô giẫm lên người hắn với lực mạnh đến mức khiến n.g.ự.c hắn tức ngực, xương sườn đau nhói.



Hắn vùng vẫy, đưa hai tay ra định gỡ chân Phong Chỉ ra.



Thế nhưng chân cô hoàn toàn không nhúc nhích.



“Anh tấn công tôi, tôi phải trừng phạt anh.”



Phong Chỉ thấy hắn không nói gì cũng không để tâm, tay trái lấy ra một cây búa từ trong túi, tay phải rút ra một cây gậy thép đầu tròn: “Anh thích búa hay thích gậy thép?”



Người đàn ông trung niên có chút ngơ ngác: “C-cái gì cơ?”



“Vậy thì dùng búa nhé.” Phong Chỉ cất cây gậy thép đi, “Tôi thích búa hơn.”



Nói rồi.



Cô dùng đầu nhọn của búa gõ xuống mu bàn tay trái của người đàn ông, sau đó lại gõ tiếp lên mu bàn tay phải của anh hắn.



Người đàn ông trung niên hét lên thảm thiết, hai mu bàn tay đều đỏ bầm, hoàn toàn không còn sức để kéo chân Phong Chỉ ra nữa.



Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt sững sờ.



Diễn biến như vậy… nhanh quá rồi đó?



Họ còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc?



Phong Chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Vì tôi phát hiện ra thủ đoạn anh g.i.ế.c Đàm Thi Nhi nên anh mới cố ý lên đảo này g.i.ế.c tôi phải không?”



Nếu đúng là như vậy…



Chương trình này sẽ bùng nổ mất thôi!



Tỷ suất người xem và lượng người xem trực tuyến chắc chắn sẽ nổ tung!



Phong Chỉ nói, “Anh vừa đến gần là tôi đã biết anh là Ô Mộc Vân rồi.”



“Không thể nào…” Ô Mộc Vân thốt lên, “Tôi thay đổi nhiều như vậy, sao cô có thể nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên?”



Hắn vốn là người sống khép kín.



Trước khi nổi tiếng đã là một tên mọt sách, sau khi nổi tiếng cũng rất ít khi tham gia hoạt động công chúng, dù có tham gia cũng đều đeo khẩu trang hoặc kính râm, hình ảnh lan truyền ra ngoài rất ít.



Sau vụ án năm năm trước, hắn càng sống ẩn dật, gần như không xuất hiện trước mặt người khác, cũng không hề lộ diện nơi công cộng.



Hắn còn thay đổi kiểu tóc, để râu, mặc vest, dùng giấy tờ giả và thẻ nhân viên của Tập đoàn Ẩm thực Đàm thị, Phong Chỉ chưa từng gặp hắn bao giờ, sao có thể nhận ra ngay?



“Tôi đã nghiên cứu kỹ video và hình ảnh của anh, quen thuộc với gương mặt anh đến từng chi tiết.” Phong Chỉ nói, “Cho dù anh có cải trang, cũng không qua mắt được tôi.”



“Bộp bộp bộp!” Đạo diễn Vi vỗ tay, “Nói hay lắm.”



“Ô tiên sinh à, Tiểu Chỉ là nữ thần trinh thám đó, vừa nhìn đã phát hiện ra bí mật của hai con ch.ó và cuốn tiểu thuyết tổng tài kia, mấy trò mèo của anh sao qua mắt được cô ấy chứ?”



“Hành vi tấn công Tiểu Chỉ của anh vừa rồi đã bị quay lại, còn đang phát trực tiếp toàn mạng, anh chối cũng không được.”



“Luật pháp có thể không trừng trị được tội g.i.ế.c Đàm Thi Nhi của anh, nhưng chắc chắn sẽ trừng phạt được tội mưu sát Tiểu Chỉ của anh.”



“Đây gọi là thông minh bị thông minh hại, tự chui đầu vào rọ!”



Lúc này.



Sa Tuyệt – người nãy giờ luôn bình tĩnh – đã đeo găng tay vào, nhặt cái chai nước lên, quan sát kỹ rồi đặt vào khay: “Tôi nghi ngờ trong chai này là axit sulfuric đậm đặc.”



“Cái chai này là vật chứng.”



“Mọi người đừng chạm vào nó, chờ giao cho cảnh sát giám định.”



Mọi người: …



Không hổ là người từng ngồi tù mười năm, kinh nghiệm quả là dày dạn.



Phong Chỉ hỏi đạo diễn Vi: “Khoảng bao lâu nữa cảnh sát mới tới?”



Đạo diễn Vi: “Chắc tầm ba tiếng nữa.”



Phong Chỉ nghĩ nghĩ: “Vậy tôi đánh hắn bất tỉnh trước rồi trói lại, mọi người cử người canh chừng nhé.”



Nói rồi, cô giơ búa lên, định đập xuống đầu Ô Mộc Vân.



Mọi người kinh hãi hút khí lạnh, nheo mắt lại, gần như không dám nhìn.



Chỉ dám gào thét trong lòng.



Cô nói đập là đập, chẳng sợ đập cho hắn thành tàn phế hay c.h.ế.t luôn, đến lúc đó cô bị đi tù thì sao?



“Khoan đã, hộp sọ của Đàm Thi Nhi vẫn còn!” Ô Mộc Vân vội la lên, “Dừng tay, tôi đưa cô đi tìm hộp sọ của cô ta!”



“Chỉ cần tìm được hộp sọ của cô ta, xác nhận danh tính, thì tội danh g.i.ế.c người của tôi sẽ được chứng thực, tôi chắc chắn sẽ bị bỏ tù.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cây búa dừng lại trên sau gáy hắn.



Phong Chỉ gật đầu: “Được, tôi không đập anh nữa, anh dẫn tôi đi tìm bằng chứng.”



Nói xong, cô cất búa đi, nhấc chân phải lên: “Anh đừng có lừa tôi đó, lừa tôi là sẽ bị trừng phạt.”



Ô Mộc Vân bò dậy khỏi mặt đất, vỗ n.g.ự.c cười khổ: “Có nhiều người theo dõi tôi như vậy, tôi đâu dám lừa cô?”



Nhất là cái tên Sa Tuyệt kia, đang xoay một con d.a.o mỏng và sắc bén trong tay, trên mặt tuy nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến rợn người, dán chặt vào hắn.



Hạt Dẻ Rang Đường

Bị nhìn chằm chằm như thế, cả người hắn nổi da gà.



Trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, chỉ cần hắn khẽ động đậy, đối phương sẽ lập tức phóng dao, xuyên thẳng cổ họng hắn.



Phong Chỉ gật đầu: “Đi thôi, mau đi tìm hộp sọ, còn phải về ăn trưa nữa.”



Mọi người: …



Chuyện lớn như vậy mà cô còn nhớ tới chuyện ăn trưa luôn sao…



Ô Mộc Vân chỉ về phía sau núi: “Tôi giấu hộp sọ của Đàm Thi Nhi trong một cái hang nhỏ gần vách đá, bảo quản rất tốt.”



Phong Chỉ: “Dẫn đường đi.”



Ô Mộc Vân đi trước dẫn đầu.



Mọi người nối đuôi theo sau.



Chỉ có Phong Chỉ, Sa Tuyệt và vài bảo vệ đi gần hắn, còn lại đều giữ khoảng cách an toàn.



Đạo diễn Vi ra lệnh cho quay phim và đạo diễn truyền hình: “Theo sát Ô Mộc Vân, đừng bỏ sót bất kỳ khung hình nào.”



Sau đó ông lén lên mạng, xem số liệu người xem trực tiếp và tỉ lệ người theo dõi.



Dù ông đã đoán rằng màn kịch của Ô Mộc Vân chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý toàn dân, nhưng con số hiện tại vẫn khiến mắt ông suýt rớt ra ngoài.



Trời đất quỷ thần ơi…



Số liệu còn vượt cả buổi họp phá án tối qua?



Đã chạm mốc cao nhất của truyền hình thực tế suốt mười năm qua, chỉ xếp sau mùa đầu tiên của cuộc thi tuyển chọn toàn dân cách đây hơn chục năm?



Xem ra tối nay ông lại mất ngủ vì phấn khích rồi…



Trước màn hình TV.



Phong Hầu cầm cái gạt tàn thuốc, mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm Ô Mộc Vân trên màn hình: “Tên g.i.ế.c người này! Dám hại Tiểu Chỉ nhà tao! Tao phải đập c.h.ế.t mày!”



Phong Tước hoảng hốt nhảy dựng lên, lao tới giật lấy cái gạt tàn: “Anh đừng có điên! Muốn đập thì cũng đừng đập hỏng cái TV!”



Phong Hầu đầy sát khí: “Thằng phản trắc nhà em! Em định bênh cái tên sát nhân Ô Mộc Vân kia sao? Hắn suýt nữa đã đập vỡ đầu Tiểu Chỉ đó, em còn ngăn anh làm gì?!”



“Mẹ nó chứ, anh đập cái TV thì được cái gì?” Phong Tước tức tối, “Có gan thì đến hiện trường mà đánh! Ngồi đây la hét có ích gì?!”



“Anh nhất định sẽ đến!” Phong Hầu nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng trước đó, anh phải xử thằng khốn này trước đã!”



“Ai dám cản, anh xử luôn!”



Phong Tước trợn trắng mắt, giật lấy cái gạt tàn rồi nhét cho anh mình một chiếc dép: “Lấy cái này mà đánh, muốn đánh bao nhiêu cũng được!”



Phong Hầu cầm dép xông tới trước TV, vừa quất dép vào mặt Ô Mộc Vân trên màn hình vừa chửi: “Đánh c.h.ế.t mày, đồ g.i.ế.c người! Đánh c.h.ế.t mày, tên điên g.i.ế.c vợ! Đánh c.h.ế.t mày, đồ xấu xí không ai thương không ai cần…”



Phong Tước ngồi trên sofa, chỉ tay la lớn: “Đánh sai rồi đánh sai rồi! Anh đánh trúng Tiểu Chỉ rồi!”



Phong Hầu: “A, đứng gần quá, nhìn không rõ… tôi có tội…”



Phong Cương vừa xem TV vừa gõ máy tính: “…”



Cũng chỉ vì từ nhỏ nuông chiều hai đứa em này quá, nên mới nuôi ra hai thằng ngốc ngây thơ như bây giờ…



Anh cũng có tội…



Tại một biệt thự xa hoa ở Đế Đô.



Một người phụ nữ xinh đẹp dùng khăn tay chấm nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào: “May mà Tiểu Chỉ không sao, nếu không thì thật là tội nghiệp quá…”



“Cái tên Ô Mộc Vân đó đúng là không phải người! Dùng cách tàn nhẫn như thế g.i.ế.c vợ mình, bây giờ lại còn định hại Tiểu Chỉ, đáng c.h.ế.t thật…”



“May mà Tiểu Chỉ thông minh, không để hắn ta thực hiện được.”



“Nhưng loại người như hắn sẽ không dễ dàng chịu thua đâu, Tiểu Chỉ phải cẩn thận, hắn có thể còn âm mưu khác…”



Rất nhiều khán giả cũng đang dán mắt theo dõi diễn biến.



[Trời ơi, không ngờ Ô Mộc Vân lại điên đến mức này, chạy lên đảo định g.i.ế.c Phong Chỉ luôn!]



[Hắn ta biết rõ đây là chương trình phát sóng trực tiếp, cả nước đang theo dõi, mà vẫn dám ra tay g.i.ế.c người, chắc là đã chuẩn bị sẵn tinh thần đồng quy vu tận rồi. Phong Chỉ phải cẩn thận đó!]



[Cá cược đi mọi người, đoán thử xem, lần này là Phong Chỉ thắng hay Ô Mộc Vân thắng?]



[Tất nhiên là cược Phong Chỉ thắng rồi! Mấy người không thấy Sa Hoàng trong tay có con d.a.o nhỏ sao? Tôi cược anh ấy đã sẵn sàng lấy mạng Ô Mộc Vân bất cứ lúc nào rồi đó…]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com