Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 98





Phong Chỉ “ồ” một tiếng, vừa định hỏi theo gợi ý đó thì—



Hồng Thiếu liền lên tiếng: “Mỗi vòng chỉ được hỏi một câu, Phong Chỉ đã hỏi rồi, Lý Cửu cũng đã trả lời, nên vòng này PASS!”



“Người tiếp theo.”



“Nhân tiện nhấn mạnh, mấy vòng sau không được hỏi những câu vô nghĩa như Phong Chỉ nữa nhé.”



Khán giả trong livestream lại cười rần rần:

[Trò chơi này lại bị họ chơi ra phiên bản mới rồi.]



Đến lượt thứ ba là Đường Điềm Âm, chai bia xoay trúng Mã Hóa Long.



Cô ta hỏi: “Thật ra trước khi tham gia show lần này, chúng ta từng gặp nhau rồi, anh còn nhớ không?”



Mã Hóa Long cẩn thận nhìn Đường Điềm Âm vài lần, rồi lắc đầu: “Cô Đường vừa xinh đẹp vừa hát hay, nếu chúng ta thật sự đã gặp, tôi nhất định không thể nào quên. Có lẽ lúc đó chỉ là vô tình lướt qua nhau nên tôi không có ấn tượng gì.”



Tới lượt thứ tư là Tống Kim Thời, kết quả vẫn là xoay trúng Mã Hóa Long.



Cô rất lịch sự hỏi: “Thầy Mã, thật ra tôi cũng giống như Điềm Âm, trước khi tham gia show này đã gặp thầy rồi, còn trò chuyện khá lâu nữa, thầy có nhớ không?”



Mã Hóa Long uể oải: …



Tám người cả thảy, thế quái nào mà ba lượt liên tiếp đều xoay trúng hắn?



Mà toàn hỏi mấy câu nhạy cảm?



Vận đen của hắn thật sự đến cực điểm rồi…



Hắn suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm, mấy chuyện cũ xưa tôi đều không nhớ rõ. Hôm nào tôi mời cô Tống một bữa để tạ lỗi.”



Sa Ảnh Nhi là người thứ năm.



Cô ta may mắn xoay trúng Lý Cửu, mặt mừng rỡ: “Trong những tin đồn tình ái từng lan truyền trên mạng về anh, có tin nào là thật không?”



Khán giả livestream lại cười ầm:

[Câu này hỏi hay đó…]



Chỉ có gương mặt của Lý Cửu là không dễ chịu cho lắm.



Anh im lặng ba giây, rồi dứt khoát: “Tôi uống.”



Sa Ảnh Nhi lầm bầm đầy bất mãn: “Xem ra ít nhất có một tin là thật rồi.”



Thẩm Gia Tuấn là người thứ sáu.



Cậu có vẻ vừa hưng phấn vừa hồi hộp, nhìn quanh hai vòng rồi mới cẩn thận xoay chai bia, như thể đang cố xoay trúng một người nào đó.



Kết quả…



Cậu xoay trúng Phong Chỉ.



Sắc mặt cậu hơi phức tạp, vừa có chút thất vọng, lại vừa có vẻ phấn khích.



“Chị Tiểu Chỉ,” cậu đan mười ngón tay, đặt lên ngực, liếc nhìn Sa Tuyệt một cái rồi mới cẩn thận mở miệng:



“Thân thủ của chị giỏi như vậy, chắc chắn là cao thủ tuyệt thế.”



“Vậy, chị Tiểu Chỉ, chị học võ công đỉnh cao này bằng cách nào thế ạ?”



Tại hiện trường và cả trong livestream, ai cũng xuýt xoa:



[Câu hỏi hay quá!]



Phong Chỉ tự hào đáp: “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là bệnh viện tâm thần tốt nhất cả nước, bên trong có rất nhiều nhân tài.”



Cả đội ngũ y bác sĩ, chuyên gia tâm lý và giám đốc bệnh viện Thanh Sơn đang xem livestream:



[Cảm ơn cô nhiều nhé…]



Phong Chỉ: “Trong đó có bốn cao thủ.”



“Một người là cao thủ võ thuật, tự xưng là hậu thân của Lý Tiểu Long.”



“Một người là cao thủ quyền anh, tự xưng là tái sinh của Mike Tyson.”



“Một người giỏi côn pháp, tự xưng là Tôn Ngộ Không chuyển thế.”



“Người còn lại là đại sư khí công, nói mình đã tu luyện đến cảnh giới cao, có thể đao thương bất nhập, sống đến tám trăm tuổi không phải truyền thuyết.”



“Họ thật sự rất lợi hại, tôi học được từ họ.”



Nói đến đây, cô có chút xấu hổ: “Tôi học gì cũng tốt, chỉ có khí công là mãi không luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập được, thật có lỗi với đại sư khí công…”



Mọi người: …



Ờ thì… mấy người tự xưng là Mike Tyson và Tôn Ngộ Không chuyển thế kia, đúng là vào viện tâm thần không oan chút nào…



Còn vị đại sư khí công kia, cảm giác nên vào… trại tạm giam thì hợp hơn…



Cả đội ngũ y bác sĩ, y tá, bác sĩ tâm lý và viện trưởng của bệnh viện Thanh Sơn đã rơi nước mắt:



[Thấy chưa! Chúng tôi thực sự không oan uổng Phong Chỉ cũng chẳng ngược đãi cô ấy… cô ấy thật sự là không bình thường mà…]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Chị Tiểu Chỉ giỏi quá đi!” Thẩm Gia Tuấn nhìn cô với ánh mắt lấp lánh sùng bái, đuôi gần như vẫy:

“Trong viện tâm thần chị còn học được gì nữa vậy? Nói cho em biết với, để em mở mang kiến thức với nha!”



Mọi người: …



Này này, quá hai câu hỏi rồi đó!



Thế nhưng Hồng Thiếu không hề ngắt lời Thẩm Gia Tuấn, ngược lại còn hứng thú nhìn cậu nói tiếp.



Bởi vì ngay trước đó, sau khi anh cắt ngang lượt của Phong Chỉ, đạo diễn Vi đã nghiêm túc khiển trách, yêu cầu anh tuyệt đối không được can thiệp bất cứ lời nói hay hành động nào liên quan đến Phong Chỉ nữa.



Thế là anh lập tức tự kiểm điểm tại chỗ và sửa sai kịp thời.



Phong Chỉ bắt đầu đếm ngón tay:



“Trong bệnh viện tâm thần còn có giáo sư đại học từ nước ngoài, chuyên gia tâm lý có thể nhìn thấu lòng người chỉ bằng một ánh mắt, bác sĩ thực hiện trợ tử vì không nỡ thấy bệnh nhân quá đau đớn, sát nhân hàng loạt có thể nhìn thấy ác ma và chuyên g.i.ế.c ác ma, đại đạo chích giang hồ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo – tên là Sở Lưu Hương, và cả một họa sĩ chuyên vẽ tranh âm giới.”



Đếm đến đây, cô ngẩng đầu:



“Ngoài mấy người đó ra thì còn rất nhiều nhân tài khác, nhưng tôi chỉ học với vài người trong số đó thôi.”



“Cậu còn muốn nghe nữa không?”



“Chờ sau khi kết thúc chương trình, chị kể thêm nha.” Thẩm Gia Tuấn như một đứa trẻ tò mò, kích động không chịu nổi, “Còn cái ông giáo sư đại học từ nước ngoài đó, sao lại vào viện tâm thần vậy chị?”



Phong Chỉ: “Ông ấy là một chuyên gia cơ khí nổi tiếng, cưới một nữ minh tinh Hollywood. Sau đó ông ấy từng tham dự mấy bữa tiệc bí mật của Hollywood.”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Sau khi tham dự xong, ông ấy hô hào rằng mấy ngôi sao và người quyền lực đó đều là ác ma, tại mấy bữa tiệc bí mật thì ăn thịt người và hiến tế người sống. Thế rồi bị vợ và những người xung quanh cho là có vấn đề về tâm thần, muốn đưa ông ấy đi nhốt lại.”



“Ông ấy chạy đến Đại học Đông Kinh, vẫn tiếp tục nói như vậy, và thế là bị đưa vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”



“Nhưng ông ấy rất thích bệnh viện, nói rằng nơi đó rất an toàn, mọi người rất thân thiện, đồ ăn thì ngon, môi trường thì tuyệt, cả đời không muốn rời đi.”



Tập thể bệnh viện Thanh Sơn lúc đang xem livestream cảm động đến rơi nước mắt:

[Cảm ơn cô đã nói đỡ cho bệnh viện chúng tôi…]



Thẩm Gia Tuấn: “Còn cái bác sĩ trợ tử và sát nhân hàng loạt kia, chị ở cùng với họ, không thấy sợ sao?”



“Sợ gì chứ?” Phong Chỉ lộ vẻ ngơ ngác, trên đầu hiện ra mấy dấu hỏi, “Tôi học đánh nhau, xem tướng và y học xong xuôi rồi mới tiếp xúc với họ mà. Họ rất có lý lẽ, còn tranh nhau nhận tôi làm đệ tử nữa…”



Mọi người: …



Ủa, sao càng nghe càng thấy sai sai?



Thẩm Gia Tuấn còn định hỏi tiếp—



Nhưng Hồng Thiếu ho nhẹ hai tiếng.



Thẩm Gia Tuấn lập tức hiểu ý: “Đến lượt người tiếp theo rồi.”



Lý Cửu là người thứ 7.



Anh xoay trúng Sa Tuyệt.



Rồi…



Anh im lặng mất hơn mười giây, cuối cùng như có ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu:

“Sa thiếu, trong những người có mặt ở đây, ai là người anh muốn ‘xử lý’ nhất?”



Tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng.



Phật Tổ phù hộ, xin đừng để là mình…



“Đương nhiên là Lão Mã rồi.” Sa Tuyệt cười toe, đáp không chút do dự, “Mà tối nay tôi sẽ ‘xử’ luôn đó.”



Mọi người đồng loạt thở phào một hơi dài.



May quá, may quá…



Chỉ có Mã Hóa Long là mặt mày tái nhợt, thân hình như co lại một vòng.



Nhưng kế tiếp lại đến lượt hắn xoay chai.



[Đừng xoay trúng Sa Tuyệt…]

Hắn vừa thầm cầu nguyện, vừa nhẹ nhàng xoay chai bia.



Chai dừng lại, chỉ thẳng vào… Phong Chỉ.



[Ít nhất còn đỡ hơn trúng Sa Tuyệt…]



Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi mở lời:

“Phong tiểu thư, cô với Sa thiếu thân thiết như vậy, lại còn biết xem tướng nữa, vậy cô xem giúp tôi, tối nay Sa thiếu có g.i.ế.c tôi không?”



Sa Tuyệt muốn xử hắn chứ gì?



Vậy thì hắn cứ lôi chuyện đó ra nói mãi.



Nếu tối nay hắn thật sự gặp chuyện, Sa Tuyệt chắc chắn là nghi phạm số một!



Phong Chỉ nhìn hắn một lúc, nghiêm túc nói:



“Tôi không biết tối nay Sa Tuyệt có g.i.ế.c anh không, nhưng tướng mặt anh hiện rõ khí suy và khí tử.”



“Tối nay không c.h.ế.t thì cũng sống không bằng chết.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com