GIỚI THIỆU:
Từ thuở bé, phụ mẫu đã dạy ta phải làm người lương thiện. Ta kính trên nhường dưới, đặt người trước bản thân, thế nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống lại càng lúc càng bế tắc.
Phu quân sủng ái tiểu thiếp, nhi tử lười nhác không chịu học hành, ái nữ thì coi ta như kẻ thù.
Đường cùng ngõ tận, ta treo cổ quyên sinh.
Nào ngờ, một hồn phách đến từ dị thế lại thừa dịp chiếm lấy thân xác ta.
Ta cả kinh thất sắc.
“Sao ngươi có thể như vậy? Ngươi là ai?”
Đối phương thản nhiên đáp:
“Ta là một kẻ tiện nhân!”
01
Kiếm nhân? Là người nơi nào vậy?
Ta chần chừ giây lát, bèn khách khí khuyên nhủ:
“Vị kiếm nhân cô nương này, nghe thanh âm của cô, hẳn cũng là một người có tính khí ôn hòa.
“Sao có thể cướp đoạt thân xác người khác? Cô nương, làm phiền cô hãy trả thân thể này lại cho ta.”
Đối phương đáp lại:
“Ồ, ta cũng chẳng tiện đến mức ấy đâu, đừng gọi ta là ‘kiếm nhân cô nương’, gọi là ‘Tiểu Mỹ’ đi.
“Còn thân thể này thì... không trả đâu, cảm ơn!”
Tiểu Mỹ vỗ tay, từ dưới đất đứng dậy, đá sợi lụa trắng xuống dưới giường, rồi mở cửa phòng, cứ thế nghênh ngang bước ra ngoài.
Do thân thể đã bị nàng chiếm giữ, hồn phách của ta chỉ đành lẽo đẽo theo sau, không rời nửa bước.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lo lắng lên tiếng:
“Tiểu Mỹ cô nương, cướp đoạt thân xác người khác là điều không thể, cô không thể làm vậy được!”
Tiểu Mỹ trợn mắt:
“Chẳng phải ta đã nói ‘cảm ơn’ rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi đúng là vô lễ đó!”
A? Ta vô lễ? Chẳng lẽ là do ta nôn nóng quá mức, nên ngữ khí có phần gay gắt?
Lòng ta bỗng dâng lên một tia áy náy, liền mở miệng xin lỗi:
“Xin thứ lỗi, Tiểu Mỹ cô nương, là vì ta quá gấp gáp.”
“Nè, được rồi, ta tha thứ cho ngươi đó”
Tiểu Mỹ phất tay, xách vạt váy bước đi nhanh nhẹn, hai mắt láo liên nhìn quanh, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Vừa ra đến ngoài sân, đã thấy mấy tiểu nha đầu hớt hải chạy về hướng Tư Minh Viện.
Tiểu Mỹ chặn một người lại, hỏi:
“Sao thế? Phía trước có chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Phu nhân, thật tốt quá có người ở đây, mau đến khuyên can đi! Lão gia và thiếu gia đang cãi nhau ầm ĩ, thiếu gia còn giận đến mức rút đao ra, nói là muốn c.h.é.m c.h.ế.t lão gia!”
“Cái gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình ca nhi chẳng lẽ điên rồi sao? Bất hiếu nghịch ngược là tội lớn! Nay nó đã mười sáu, đến tuổi nên thành thân, sao vẫn còn hành xử hồ đồ như vậy!
Tiểu Mỹ vừa nghe xong, mắt liền sáng rỡ, xách váy chạy như bay về phía trước:
“Ui chao! Ăn dưa ăn dưa nào~!”
Trong Tư Minh Viện, Bình ca nhi tóc tai rối bù, vẻ mặt đau đớn phẫn uất, hai tay nắm chặt một thanh kiếm, điên cuồng vung c.h.é.m loạn xạ phía trước.
“Ngài cái gì cũng muốn, thì lấy luôn mạng ta đi! Tất cả cho ngài! Trả hết cho ngài!”
Phu quân ta đứng không xa, được hai gã tiểu tư giữ chặt phía sau, tức đến toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào mũi Bình ca nhi mà mắng:
“Đồ nghiệt súc!
“Năm xưa lẽ ra không nên sinh ngươi ra!
“Sách không đọc, học viện không tới! Bảo ngươi làm chút việc thì kêu ca lười biếng! Nay đệ đệ ngươi chỉ hỏi xin một chiếc quạt gấp, đồ vật có đáng giá bao nhiêu đâu, chỉ vài lượng bạc, ngươi lại vung đao múa kiếm như muốn g.i.ế.c người!
“Trong mắt ngươi còn có vương pháp nữa không hả, đồ súc sinh hỗn đản!”
Trong phòng, bàn trà bị lật đổ, chén trà vỡ tung tóe đầy đất.
Lưu di nương ôm lấy con trai mình là Nghiêm Hạo, khóc rấm rứt bên cạnh.
“Thiếp biết trong lòng Bình Chương xưa nay chưa từng xem Nghiêm Hạo là đệ đệ! Hắn lúc nào cũng khinh thường chúng ta, chẳng coi mẹ con thiếp ra gì!”
Khóc đến nửa chừng, Lưu di nương bỗng thấy ta đang đứng ở cửa, mắt lập tức sáng lên:
“Phu nhân đến rồi ——!”
02
“Phu nhân ——”
Lưu di nương bước tới trước mặt ta, nước mắt càng tuôn như mưa, tiếng khóc càng thảm thiết.
“Chúng thiếp thân phận thứ xuất, trong mắt hắn, e còn không bằng kẻ hầu người hạ. Hôm trước, hắn vừa ban thưởng cho tiểu tư một chiếc quạt cán ngà, Nghiêm Hạo nhà thiếp nhìn thấy mà ngưỡng mộ, mới muốn xin ca ca cho một món tương tự, để có thể mang ra khoe với người ta, chứng minh rằng Bình Chương cũng có chút huynh đệ tình thâm.
“Thế mà Bình Chương nó lại —— hu hu… phu nhân ơi, lòng con thiếp thật sự rất tủi thân!”
Bình ca nhi thấy ta xuất hiện, khí thế hung hăng vừa rồi như rút kiếm bạt đao lập tức tiêu tán quá nửa.
Hắn khẽ cười khẩy, ôm lấy chuôi kiếm, nửa bên chân mày nhướn lên, vẻ mặt giễu cợt.
“Sao? Người cũng tới khuyên ta sao?
“Chiếc quạt đó cho nó, rồi người lại tặng ta mười chiếc tốt hơn nữa, đúng không? Nếu ta cứ nhất quyết không cho thì sao?”
Lưu di nương lại khóc lớn:
"Thân phận thứ xuất như chúng thiếp vốn không xứng mà!"
Tiểu Mỹ lớn tiếng quát một tiếng:
“Đủ rồi!”
Bình Chương siết chặt kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt u tối. Lưu di nương thì đã cong khóe môi cười khẩy ra mặt, tưởng như thắng lợi đã nắm trong tay.
Không ngờ Tiểu Mỹ đưa tay ra, đột ngột duỗi ngón tay, một cái thọc mạnh vào trán Lưu di nương.
“Biết mình không xứng, thế còn mở miệng làm gì? Không tự biết thân biết phận sao?
“Thích xin người ta đồ thế à? Vậy có muốn xin luôn một bãi phân không? Ta tặng ngươi một cục to đấy!”
Lời vừa thốt ra, bốn phía đều lặng ngắt như tờ.