Một Lần Là Mãi Mãi

Chương 2



 

Tôi ngó quanh, hỏi: “Anh tôi đâu rồi?”

 

“Chưa dậy.”

 

Nhìn Thịnh Diễn Thư thần thái sáng sủa, tôi bừng tỉnh, nhìn anh ta bằng ánh mắt “không hổ là anh”.

 

Anh ta lấy chìa khoá từ trên tủ, hỏi tôi: “Đi đâu? Tôi đưa đi.”

 

Đây là sự quan tâm của “chị dâu” sao?

 

“Cảm ơn anh, đến toà nhà Thành Ích ạ!”

 

Tôi hí hửng đi theo, đôi giày cao gót hồng nhọn lấp lánh vang lên lạch cạch trên sàn.

 

Thịnh Diễn Thư cau mày, liếc qua đôi giày cao gót buộc nơ mười phân, không nói gì.

 

Xe dừng dưới toà nhà, Thịnh Diễn Thư mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

 

Tôi do dự giữa ghế phụ và ghế sau, cửa sổ hạ xuống, gương mặt điềm tĩnh của Thịnh Diễn Thư hiện ra, “Ngồi ghế trước.”

 

“Vâng ạ!”

 

Anh tôi luôn nói, ghế phụ phải để dành cho vợ tương lai.

 

Giờ tôi ngồi vào ghế phụ của anh ấy, liệu anh có giận không?

 

Tôi vừa suy nghĩ linh tinh vừa báo địa chỉ, thấy Thịnh Diễn Thư im lặng khởi động xe.

 

“Vừa tốt nghiệp à?”

 

Một lúc sau, tôi mới nhận ra “chị dâu” đang hỏi mình.

 

Tôi gật đầu lia lịa, lén liếc nhìn Thịnh Diễn Thư.

 

Phải nói thật, anh tôi có mắt chọn người, bạn gái cũ toàn là hoa khôi lớp, hoa khôi trường, nói chung, nhất định phải có chữ “hoa”.

 

Còn người trước mặt tôi đây, đúng là đỉnh cao của “hoa”, là đoá hoa cao vời vợi bị anh tôi hái xuống.

 

Bầu không khí trong xe rất ngượng ngùng.

 

Tôi nhìn thấy trong hộc xe có chiếc kính râm tôi tặng Du Xuyên Trạch hôm sinh nhật, đúng là tình yêu đích thực.

 

Tôi hắng giọng, hỏi: “Anh làm ở đâu vậy ạ?”

 

Thịnh Diễn Thư hạ kính xe một chút, gió lùa vào một luồng mát lạnh.

 

“Đồng nghiệp của anh cô.”

 

Tôi à một tiếng, tình cảm lâu ngày sinh ra.

 

Thảo nào, thảo nào, anh ta dường như không thích mùi nước hoa của tôi, cũng không thích giày cao gót buộc nơ của tôi.

 

Nhưng không sao, anh ta thích anh tôi là được rồi.

 

Xe dừng trước toà nhà văn phòng, tôi cúi đầu cúi người chào.

 

Vừa quay đầu, tôi gặp ngay nhóm thực tập sinh cùng đợt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xe có dán phim chống nắng, không nhìn rõ bên trong.

 

Họ chỉ thấy tôi bước xuống từ một chiếc xe, mặt đầy vẻ mờ ám, “Gia Kỳ, có bạn trai rồi hả?”

 

Tôi lập tức phủ nhận, tự hào khoe: “Đó là chị dâu mình! Bác sĩ sản khoa đó!”

 

Hậu quả của việc khoe khoang là, họ gom cả đống vấn đề sức khoẻ nhờ tôi hỏi giùm.

 

Tôi sống 24 năm, đã quen với việc quấy rầy Du Xuyên Trạch.

 

Anh trai ba mươi tuổi này, sau khi thấy tin nhắn hỏi về “sự khác biệt giữa sữa mẹ và sữa công thức cho mẹ sau sinh” thì cuối cùng cũng bùng nổ.

 

Loạt tin nhắn thoại dồn dập, mở ra là tiếng gào như sư tử cái:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Du Gia Kỳ! Mày mà còn làm loạn, ông đây sẽ bóc chuyện mày lén quen trai hồi đại học ra đấy!”

 

Tôi lè lưỡi, rút kinh nghiệm.

 

Tôi và anh tôi cùng một kiểu bệnh.

 

Thích cái đẹp, không phân biệt tuổi tác, chủ động tấn công.

 

Nhưng tôi còn mù mắt hơn Du Xuyên Trạch, không biết nhìn người.

 

Từ nhỏ đến lớn theo đuổi vài chàng trai, người đầu lấy tiền tiêu vặt của tôi mua bim bim cho hoa khôi lớp, người thứ hai bắt tôi làm bài tập giúp cô gái khác.

 

Vì đầu óc kém, tôi bị ba mẹ cấm yêu đương, bắt chờ tốt nghiệp rồi xem mắt.

 

Thời đại học, tôi từng phản kháng, quen một đàn em nhỏ hơn ba tuổi.

 

Chưa kịp nắm tay đã bị đá.

 

Ngày chia tay, tôi nôn dơ ba tấm ga giường của Du Xuyên Trạch, suýt c.h.ế.t đuối trong bồn rửa mặt.

 

Chính anh ấy đã mắng mỏ rồi chăm sóc tôi, giấu nhẹm chuyện xấu này.

 

Tôi tưởng đó là “tình anh em”, đến khi anh ấy dùng việc đó uy h.i.ế.p tôi đưa tiền tiêu vặt để mua kem cho bạn gái, tôi mới hiểu lòng dạ anh.

 

Lúc này, đối mặt với sự đe doạ của Du Xuyên Trạch, tôi run lên một cái.

 

“Đừng! Em chỉ hỏi thôi mà… chuyện công sở mà, em đáng thương lắm…”

 

Vài phút sau, bên kia gửi một danh thiếp.

 

Nickname ba chữ đơn giản: “Thịnh Diễn Thư”.

 

Kèm theo một chữ: “Cút.”

 

Tôi ôm lòng thành kính, cuối cùng cũng kết bạn được với “chị dâu” trên WeChat.

 

Bên kia nhanh chóng chấp nhận, hỏi: “Ai vậy?”

 

“Anh! Là em! Du Gia Kỳ!”

 

Bên kia im vài giây, gửi lại: “Ồ, có chuyện gì?”

 

Tôi do dự nửa giây, dày mặt chuyển tiếp bài viết về “sự khác biệt giữa sữa mẹ và sữa công thức”, kèm dòng: “Xin giải đáp giúp!”

 

Hai phút sau, một đoạn văn dài dằng dặc xuất hiện trong khung chat.