Một Lần Trở Mình, Cả Đời Anh Trượt Dốc

Chương 3



Tôi vùng vẫy suốt một đêm trong vali.

Mười đầu ngón tay đều bị rách nát, cùng với trái tim tôi.

Trong bóng tối vô tận, tôi khóc đến ngất lịm.

Khi được thả ra khỏi vali, đã là ngày hôm sau.

Cố Thần nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, thấy vết nước mắt trên mặt tôi, anh ta khinh thường nói:

“Chỉ là đùa một chút thôi, khóc cái gì? Cô không chơi nổi đến thế à?”

Tôi bò ra đến cửa, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình lên.

Hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên, kèm theo thông báo bố tôi đã qua đời.

Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại đã bị vỡ, làm nhòe đi những dòng tin nhắn, nhưng lại giúp tôi giữ vững chút lý trí mong manh còn sót lại.

Tôi là con gái duy nhất của bố, tôi phải tiễn ông đoạn đường cuối cùng.

Cố Thần rời đi trước tôi.

Trước khi đi, anh ta liếc nhìn căn phòng bừa bộn, nơi mùi rượu và chất nôn hòa quyện tạo nên thứ mùi hôi khó chịu.

“Trước khi tôi về, dọn dẹp cho sạch sẽ.”

Thấy tôi không đáp lại, anh ta lạnh lùng buông lời trách móc trước khi đóng cửa.

“Hàng ngày tôi cho cô ăn cho cô ở, không có tôi, cô sống được cuộc đời tốt đẹp thế này sao?”

“Còn không biết trân trọng…”

Trong cơn mơ hồ, tôi đã đọc đến dòng cuối cùng của bức thư.

Bố tôi thực ra không hề ủng hộ tôi và Cố Thần bên nhau.

Ông nói, nếu tôi thực sự từ bỏ việc học để sinh An An, sớm muộn gì tôi cũng phải chịu khổ.

Hồi đó, tôi còn trẻ, tôi ngang bướng không tin.

Ở cuối thư, bố vẫn không ngừng lo lắng cho tôi. Ông viết:

“Đôi khi, để nhìn thấu một con người, chỉ cần ba cơ hội.”

Cái chết của bố đã khiến Cố Thần đánh mất cơ hội đầu tiên.

Trên đường về chịu tang, tôi đã quyết định ly hôn, đưa An An ra nước ngoài.

Cố Thần sẽ mất đi cơ hội thứ ba vào ngày tôi để lại đơn ly hôn và rời đi.

Tôi cười tự giễu.

Ngày đó, có lẽ không còn xa.

Khi tôi về đến nhà, trời đã khuya.

Ngôi nhà vẫn y như lúc tôi rời đi, bừa bộn và dơ bẩn.

Sự thay đổi duy nhất là khung ảnh bị vỡ, các vết nứt trên khung ảnh chằng chịt như mạng nhện.

Bức ảnh bên trong là ảnh gia đình ba người chúng tôi.

Tôi thức trắng đêm, cầm khung ảnh ngồi trên sofa cho đến khi trời sáng.

Mãi đến gần trưa, tôi mới lơ mơ thiếp đi.

Vừa chợp mắt, tiếng chuông điện thoại đã làm tôi giật mình tỉnh dậy.

Là cuộc gọi từ Cố Thần.

Nhưng khi tôi nhấc máy, giọng nói vang lên lại không phải của anh ta, mà là của đồng nghiệp Tiểu Trần.

“Chị dâu, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”

“Hôm nay bệnh viện tổ chức hoạt động team-building, lên đến đỉnh núi, anh Cố bảo cả nhóm đi chơi trò chơi mạo hiểm nhảy bungee.”

“Vừa lên đến đỉnh núi, An An cứ khóc lóc đòi về nhà, nên không cẩn thận mà…”