Một Mảnh Tình Sâu

Chương 7



Hai người trò chuyện một lúc, mẹ tôi bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt có phần do dự.

 

“Pháp thì xa quá, yêu xa kiểu này khó mà duy trì lắm. Với lại, công việc của cháu chỉ còn một năm nữa là hết hợp đồng, lúc đó về nước chẳng phải lại phải bắt đầu lại từ đầu sao?”

 

Giang Dục vừa định lên tiếng thì điện thoại vang lên. Anh nhận cuộc gọi, rồi quay sang nhìn chúng tôi với vẻ áy náy.

 

“Vi Vi, lát nữa sẽ có người đến lấy lời khai, đừng sợ.”

 

Một lúc sau, ngoài cửa có một nhóm người mặc đồng phục bước vào.

 

“Chào cô, tôi là người của đồn công an.”

 

“Chào cô, tôi là người của Cục An ninh Quốc gia.”

 

“Thẩm Vi Vi tiểu thư, mời cô phối hợp làm một cuộc điều tra.”

 

Mẹ tôi đã sợ đến ngây người. Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Giang Dục bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị tạm biệt tôi.

 

“Vi Vi, kỳ nghỉ của anh kết thúc rồi.”

 

Tôi luyến tiếc kéo tay áo anh, tiễn anh ra tận cửa. Mười bốn ngày trôi qua nhanh quá, tôi cảm giác như mới chỉ bốn ngày, vậy mà đã kết thúc rồi sao?

 

“Vậy em có thể sang Pháp thăm anh không?”

 

Giang Dục mỉm cười lắc đầu.

 

“Bây giờ xuất ngoại không tiện, huống chi anh cũng chưa chắc ở Pháp. Nhận nhiệm vụ là phải chạy khắp nơi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé.”

 

Chỉ nghĩ đến chuyện phải xa Giang Dục một năm, nước mắt tôi liền trào ra, ôm chặt lấy eo anh không chịu buông.

 

Mẹ tôi ở trong phòng ho khan dữ dội, Giang Dục bất đắc dĩ vỗ nhẹ tay tôi.

 

“Vào đi, giải thích rõ ràng với mẹ em một chút.”

 

18

 

Tôi tiễn mắt nhìn Giang Dục bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại.

 

Giây cuối cùng, một bàn tay dài và mạnh mẽ đưa ra chặn cửa.

 

Giang Dục nhướng mày nhìn tôi.

 

“Anh quên đồ.”

 

“Cái gì—ưm—”

 

Giang Dục bước tới, cúi đầu hôn tôi. Mẹ tôi ở trong nhà ho đến mức như muốn lật tung cả mái nhà.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sau khi Giang Dục rời đi, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi.

 

“Thẩm Vi Vi, mẹ không đồng ý. Nghe chưa? Công việc nguy hiểm như vậy, con lập tức chia tay với nó.”

 

Tôi lườm một cái.

 

“Con không chia đâu.”

 

Mẹ tôi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, tôi bực mình lấy tay bịt tai.

 

Đùa gì chứ, Giang Dục đẹp trai như vậy, chúng tôi đang lúc yêu đương mặn nồng, dù có là vua trời đến tôi cũng không chia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mẹ tôi vừa nói vừa khuyên, cuối cùng lôi cả dì hai, dì ba tới giúp thuyết phục tôi.

 

Hôm đó, chẳng biết mẹ moi đâu ra một đống tài liệu, tra đủ thứ về quân đoàn viễn chinh Pháp, còn in ra hẳn hoi.

 

“Con thấy chưa, nghề như vậy, đừng tưởng bây giờ nhìn còn khỏe mạnh, trời ơi, toàn là dùng hết tiềm lực, sau này chắc chắn để lại di chứng. Về sau đến tuổi trung niên mà suy sụp một cái, lúc đó con có kêu khổ cũng không kịp đâu.”

 

Tôi nghe tai này lọt qua tai kia. Mẹ tôi tức quá, lập tức mạnh mẽ sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi từ chối không đi, nằm dài ở nhà, ai ngờ đối tượng xem mắt lại tự tìm tới tận cửa.

 

Tôi kinh ngạc nhìn người đứng ngoài cửa.

 

“Chu Sở Sinh?”

 

Chu Sở Sinh, bạn học cấp ba của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi.

 

Chu Sở Sinh cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, anh ấy lùi lại nhìn số nhà trên cửa, rồi khẽ cong khóe môi.

 

“Vi Vi, em càng ngày càng xinh đẹp.”

 

19

 

Hai người chúng tôi ngồi trên sofa, ai nấy đều có chút ngượng ngùng. Tôi chưa từng nghĩ đối tượng xem mắt mà dì cả sắp xếp lại chính là anh ấy.

 

Chu Sở Sinh từng là nam thần trong lòng tôi. Anh ấy đẹp trai, lại là học bá, thi đậu một trường đại học danh tiếng. Còn tôi chỉ học lực bình thường, sau khi lên đại học, cả hai dần dần xa cách.

 

Khi đó, tôi đã cảm nhận được sự lạnh nhạt từ Chu Sở Sinh. Không cam lòng, tôi chạy đến trường đại học của anh. Đúng lúc anh tham gia một cuộc thi hùng biện, tôi đứng dưới khán đài, nhìn anh đứng ở trung tâm sân khấu, ánh đèn spotlight chiếu lên người anh, khiến anh rực rỡ chói mắt. Khoảnh khắc ấy, cảm giác tự ti như thủy triều ập đến, nhấn chìm tôi.

 

Kết thúc buổi diễn, có một cô gái lên tặng hoa cho anh, hai người ôm nhau trên sân khấu. Tôi rất biết điều, lập tức lấy điện thoại ra, chặn anh trên tất cả mọi nền tảng.

 

“Vi Vi, chuyện năm đó—”

 

“Chu Sở Sinh, tôi có bạn trai rồi.”

 

Tôi vội vàng ngắt lời, không muốn nghe anh nói ra cái sự thật đau lòng là tôi đã bị bỏ rơi.

 

Chu Sở Sinh rõ ràng sững người, rồi khẽ gật đầu.

 

“Không sao, bạn cũ lâu ngày không gặp, anh mời em một bữa cơm đi, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ với dì anh.”

 

Nói đến mức này rồi, tôi tất nhiên không còn lý do gì để từ chối.

 

Tôi thay quần áo, đi ăn tối với Chu Sở Sinh.

 

Chu Sở Sinh hiện đang tự khởi nghiệp mở công ty, thu nhập khá cao. Anh mặc một bộ vest rất chỉnh tề, cử chỉ đĩnh đạc, nói chuyện hài hước, cả hai cùng trò chuyện về nhiều chuyện cũ ngày xưa. Ăn xong bữa cơm, cảm giác quen thuộc ngày nào lại dần trở lại, tôi cũng không còn cảm thấy xa cách với anh như lúc đầu nữa.

 

“Em đi vệ sinh một lát.”

 

Sau khi quay lại, tôi phát hiện sắc mặt Chu Sở Sinh có chút không tự nhiên.

 

“Vi Vi, vừa rồi điện thoại em đổ chuông, hình như là bạn trai em gọi.”

 

“Anh nghe máy rồi?”

 

Tôi hơi bất ngờ, Chu Sở Sinh gượng gạo gật đầu.

 

“Nhạc chuông của em to quá.”

 

Lần này đến lượt tôi thấy ngại. Nhạc chuông của tôi là một bản nhạc chế, âm thanh như ma quỷ gào thét, trong một nhà hàng phương Tây yên tĩnh như vậy chắc chắn sẽ rất gây chú ý.

 

Tôi lấy điện thoại ra, lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng bận liên tục.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com