“Anh đau đầu quá, Vi Vi, giúp anh xoa một chút nhé—”
Giọng điệu mềm nhũn như chó con làm nũng khiến tôi giật mình.
“Anh bị thần kinh à, về nhà bảo mẹ anh xoa đi, mau ra ngoài, em muốn ngủ rồi.”
Tôi đẩy Chu Sở Sinh ra cửa, anh cũng không chống cự, ngoan ngoãn để tôi đẩy ra, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười.
“Mai gặp, Vi Vi.”
23
Tôi đóng cửa lại, rùng mình một cái.
Thái độ của Chu Sở Sinh ngày càng mập mờ, không thể tiếp tục như vậy nữa, tôi phải giữ khoảng cách với anh ấy càng sớm càng tốt.
Tôi đi tới sofa lấy điện thoại, định gọi lại cho Giang Dục.
Nhấn vào biểu tượng của Giang Dục, trên màn hình hiện lên dòng chữ: cuộc gọi video đã kết thúc, thời lượng cuộc gọi hai phút.
Tôi c.h.ế.t lặng. Hai phút nào cơ? Chẳng lẽ là đúng lúc Chu Sở Sinh nói chuyện ban nãy sao?
Chết mất thôi.
Tôi lập tức gọi lại cho Giang Dục, gọi ba bốn lần liền đều bị anh thẳng tay tắt máy.
Tôi tức điên, gõ một tràng tin nhắn thật dài.
“Giang Dục! Ngay lập tức nghe máy cho em!”
Lần gọi tiếp theo, cuối cùng Giang Dục cũng bắt máy.
Anh râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu, trông như đã mấy ngày chưa ngủ.
Tôi bỗng thấy đau lòng vô cùng, căm hận cái kiểu yêu xa c.h.ế.t tiệt này. Nếu Giang Dục đang ở bên cạnh, tôi nhất định sẽ lập tức ôm chặt lấy anh. Nhưng anh đang ở tận Pháp, tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể khô khan mà giải thích về những sự trùng hợp vô lý vừa rồi.
“Giang Dục, em không nói trước chuyện đó là lỗi của em. Nhưng giữa em và Chu Sở Sinh bây giờ chỉ là bạn bè bình thường.”
Giang Dục ngồi trên ghế, mắt cụp xuống, điện thoại để trên bàn trước mặt.
Anh đưa tay lên che mặt, day day huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói đầy ấm ức.
“Vi Vi, anh đau đầu.”
Giọng điệu giống hệt Chu Sở Sinh khi nãy, khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Giang Dục, anh không tin em à?”
Giang Dục lắc đầu, rồi lại gật đầu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Thẩm Vi Vi, có lúc anh nghĩ, có người khác nhân lúc anh không có bên cạnh mà quan tâm em cũng không tệ. Ít ra những ngày mưa có người đón, lúc em bệnh cũng có người chăm, em không phải sống một mình vất vả như vậy.”
“Anh đang nói cái gì vậy chứ, em không cần người khác chăm sóc. Nếu điện thoại em không hết pin thì hôm nay đâu cần Chu Sở Sinh cho đi nhờ. Giang Dục, em không yếu đuối đến mức phải dựa dẫm vào ai đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi trừng mắt nhìn vào màn hình video, lửa giận bốc lên hai mắt. Giang Dục ngẩng đầu nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau qua màn hình, rồi anh quay đi, thở dài một tiếng.
“Vi Vi, anh ba ngày chưa chợp mắt rồi. Để anh ngủ một lát nhé.”
24
Giang Dục giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng tôi biết rất rõ, anh đang giận.
Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, nếu nửa đêm khuya khoắt có một cô gái khác xuất hiện trong phòng anh, lại còn nói những lời mập mờ như vậy, tôi chắc chắn cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Sau cuộc gọi này, tôi không thể đảm bảo lần tới sẽ là khi nào mới liên lạc được. Tôi không muốn để Giang Dục mang theo hiểu lầm và thất vọng với tôi mà đi làm nhiệm vụ.
Tôi hít sâu một hơi, hạ giọng lại thật nhẹ nhàng.
“Đừng cúp máy mà, em xin anh đấy, chồng à—”
Trong video, thân thể Giang Dục khẽ run lên một cái.
Anh ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn tôi.
“Em gọi anh là gì cơ?”
Tôi mặt đỏ bừng nhìn anh.
“Chồng à— đừng cúp máy mà.”
Rồi tôi nhìn thấy, khóe miệng Giang Dục không kìm được mà cong lên, anh cố gắng mím môi, nghiêng tai về phía tôi một chút.
“Nghe không rõ.”
“Chồng à, làm sao để anh hết giận?”
Nụ cười trên mặt Giang Dục rốt cuộc cũng không thể giấu nổi nữa.
Anh nhướng mày, chống cằm lên bàn, mặt ghé sát vào màn hình.
“Thế nào cũng được sao?”
Tôi gật đầu. Hừ, cách nhau mấy vạn dặm thế kia, anh làm được gì tôi chứ?
Sau cơn giông là trời lại sáng. Chỉ một tiếng “chồng à”, tôi liền hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ, cái gì cũng dám nói ra miệng. Giang Dục không chống đỡ nổi, nghiến răng nghiến lợi qua màn hình.
“Thẩm Vi Vi, em cứ chọc anh nữa xem, đợi anh về rồi xử lý em thế nào.”
“Vậy anh mau về đi, em đợi đây.”
25
Từ hôm đó, tôi chủ động liên lạc với Chu Sở Sinh, dứt khoát nói rõ mọi chuyện với anh.
“Chu Sở Sinh, tôi không biết mục đích anh làm vậy là gì, nhưng xin anh hãy giữ khoảng cách với tôi. Nếu còn khiến bạn trai tôi hiểu lầm nữa, chúng ta sau này cũng không cần liên lạc gì nữa.”
Chu Sở Sinh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đen thẫm đầy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
“Thẩm Vi Vi, em có thể công bằng một chút được không?”
Tôi sững người. Ý anh là gì?
“Chỉ là một hiểu lầm thôi, vậy mà đến cả cơ hội giải thích anh cũng không có.”
Chu Sở Sinh khẽ cười, đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Anh sẽ giữ khoảng cách. Chúc em hạnh phúc, Vi Vi.”
Anh ấy dường như chẳng nói gì cả, nhưng lại giống như đã nói hết mọi điều. Tôi sững người nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.