Phan Ngọc Lương cau mày, ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt. Hắn liếc qua đám người đang vây quanh, cười lạnh một tiếng:
“Một lũ nhà quê thất học.”
Điền Tĩnh lại cười không nổi, cô ta nuốt xuống nhiều khổ như vậy, lại ở thủ đô nơi đất khách quê người, không người thân thích, không chỗ bấu víu, từng bước một đều là tự mình chống đỡ. Thậm chí cả tấm thân này cũng bị đẩy vào những vũng bùn không thể quay đầu. Mỗi lần cô ta ngẩng lên là một lần gồng mình để sống sót.
Thế mà Cố Nguyệt Hoài lại sống một đời ngược lại.
Cố Nguyệt Hoài không thê thảm như cô ta mong muốn.
Cố Nguyệt Hoài tuy không gả cho Tống Kim An như cốt truyện sắp đặt, nhưng Cố Nguyệt Hoài còn sống tốt hơn. Mỗi bước đi của Cố Nguyệt Hoài đều vững vàng, chậm rãi nhưng chắc chắn, từng bước đều bước qua đầu Điền Tĩnh mà đi. Hiện tại, còn đang vui mừng chuẩn bị gả chồng, gả cho người Cố Nguyệt Hoài lựa chọn.
Không chịu được !
Điền Tĩnh không thể nào chịu được !
Dưới lớp áo, bụng cô ta nhô cao lên như mang thai sắp sinh, nhưng không ai biết, kỳ thật thứ đang cử động bên trong lại không giống bất cứ sinh linh nào của loài người. Cô ta áp tay lên bụng, từng mạch đập đen ngòm đang dần lan khắp thân thể.
Đó là “Quỷ tử” — một thứ sinh vật dị loại được nuôi lớn từ m.á.u và oán hận. Nó không có sự sống, chỉ có thù hận. Nó không có trái tim, chỉ có bản năng hủy diệt.
Ngay từ khoảnh khắc được hình thành, nó đã là một thứ lệch khỏi quy luật nhân sinh. Không biết yêu thương, không biết khái niệm đúng sai. Nó chỉ biết khát máu, biết mưu tính, biết phá huỷ. Nó là sản phẩm của một linh hồn vặn vẹo – và cô ta chính là người đã thổi linh khí cho nó từng ngày từng ngày.
Mỗi khi cô ta bị oán hận dày vò đến gần như phát điên, “quỷ tử” lại lớn thêm một phần. Nó hút lấy thù hận của cô ta như một loài hút máu, rồi trả lại cho cô ta sự thỏa mãn bệnh hoạn: cảm giác kiểm soát.
Nó là thứ vũ khí sinh ra để báo thù.
Nó không g.i.ế.c để giết—mà để giày xéo. Xé nát từng thứ cô ta từng ghen ghét. Bôi m.á.u lên mọi điều đối phương yêu thương nhất.
Và bắt đầu từ khi nó phá thai, cô ta đã được định sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Không ai còn có thể ngăn cản bước chân của cô ta.
Một thế giới mà nhân tính chỉ là vỏ bọc, còn luật lệ chỉ dành cho kẻ yếu—sẽ quỳ rạp trước bóng đêm cô ta tạo ra.
Quanh thân Điền Tĩnh tràn ra sát khí cùng oán niệm như sắp hoá thành thực thể, khiến không khí trở nên lạnh buốt.
Phan Ngọc Lương vô thức lùi lại nửa bước. Dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng khiến hắn sợ hãi. Cổ họng hắn nghẹn lại, run rẩy hỏi khẽ:
“Tiểu... tiểu Tĩnh... em làm sao vậy?”
Điền Tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt cô ta như giếng cạn, không còn đáy. Lạnh lẽo. Trống rỗng. Chỉ trong một thoáng, cô ta lại cụp mi, khóe môi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng, mềm như nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sao. Về thôi.”
Cô ta lại nhìn về phía xa, nơi đám xã viên vẫn còn lặng lẽ nhìn sang, ánh mắt đầy e dè và xa lánh. Đám xã viên vô tri kia, những kẻ từng nhìn cô ta với sự khinh thường, từng tránh xa cô ta như thứ bệnh truyền nhiễm, từng cười trên đau khổ của cô ta ...
Đều nên c.h.ế.t cả.
Phan Ngọc Lương không dám hỏi thêm gì nữa. Hắn chỉ răm rắp gật đầu, giống như một con rối gỗ bị giật dây, chẳng có chút chủ kiến hay suy xét.
Hai người quay về sân nhà Điền gia, lạnh lẽo và u tối như một căn nhà hoang.
Sau khi qua loa rửa mặt bằng nước lạnh, hắn chui tọt vào chăn.
Chỉ một lúc sau, trong tiếng gió rít ngoài vách, Điền Tĩnh đã nghe thấy tiếng ngáy đều đều vang lên ở bên cạnh.
Cô ta quay đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Phan Ngọc Lương trong bóng tối. Đôi mắt cô ta không hề chớp. Trong ánh nhìn ấy, không có một chút dịu dàng nào dành cho người cùng chung chăn gối, mà chỉ có sự chán ghét thấu xương, xen lẫn một tia khinh bỉ sâu cay.
Cả ngươi cũng vậy.
Đều c.h.ế.t đi !
Một lúc sau, giữa khoảng sân yên ắng, vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, nhịp đều và chậm rãi. Tiếng bước nghe không nặng, nhưng lại khiến hơi thở trong lồng n.g.ự.c cô như bị bóp nghẹt, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy.
Nga
Đôi mắt Điền Tĩnh vụt sáng, một tia dữ tợn và hưng phấn cuồng loạn bùng lên như diêm bén lửa.
Cô ta đứng dậy, chẳng buồn gọi Phan Ngọc Lương dậy, cô ta cảm thấy Phan Ngọc Lương vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối kia quá vướng chân vướng tay. Nếu không phải .... thì ...
Cô ta đẩy cửa.
“Kẽo… kẹt…”
Cánh cửa gỗ mục nát phát ra âm thanh khô khốc và rợn người, như tiếng than thở của một linh hồn lâu năm bị giam trong cõi chết.
Ngoài sân, trăng thượng tuần lấp ló sau mấy tầng mây, ánh sáng yếu ớt soi xuống cảnh vật âm u, khiến bóng cây già đổ dài trên nền đất, như những cái bóng rình rập.
Giữa khoảng sân hoang lạnh, có một người đang đứng đó.
Là Cố Nguyệt Hoài.
Điền Tĩnh mím môi, khoé miệng chậm rãi nhếch lên thành một đường cong vặn vẹo, trộn lẫn hưng phấn cùng điên cuồng. Nụ cười ấy, không mang lấy một tia ấm áp – chỉ là sự thèm khát hủy diệt, thứ thèm khát của một kẻ đã trượt dài quá lâu trong hận thù.
“Đến rồi à ...” Điền Tĩnh lẩm bẩm, âm thanh khàn khàn như vang ra từ cổ họng khô khốc, giống như chào đón một "người bạn" mà mình vẫn "mong chờ".
Thật sự ... rất "mong chờ".