Một Ngụm Sữa Bò Quên Con

Chương 79: Ngoại truyện 7



Trước khi Hoắc Tiểu Bão đi mẫu giáo, Chung Tức vẫn đang học cách làm sao để Hoắc Tiểu Bão không khóc không làm ầm khi bắt đầu hành trình mẫu giáo này.

Về tính hay bám người, Hoắc Tiểu Bão hoàn toàn thừa hưởng từ Hoắc Tư Thừa, rời xa Chung Tức một ngày giống như lấy đi mạng sống của cậu nhóc vậy. Thêm vào đó, nhóc con bây giờ lại có tình anh em sâu đậm với Đốm.

Chung Tức đã học rất nhiều khóa tâm lý học, cùng với một số cách dẫn dắt câu chuyện, anh chuẩn bị nói với Hoắc Tiểu Bão như thế này: "Con đã lớn rồi, bé nào lớn rồi cũng đều phải đi mẫu giáo đó, giống như ba mẹ mỗi ngày phải đi làm vậy, ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn khác, Tiểu Bão có thể gặp được bạn tốt nè."

Hoắc Tư Thừa nói: "Nói vậy không có tác dụng đâu, con nó nhất định sẽ nói, đã có Đốm là bạn tốt rồi."

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoắc Tư Thừa.

Nửa tiếng sau, Hoắc Tiểu Bão ôm Đốm khóc nức nở, "Không cần bạn tốt, bạn tốt nhất của con chính là Đốm!"

Đốm không hiểu chuyện gì, mặt cứ nghệt ra.

"Đốm phải làm sao đây? Đốm sẽ nhớ con lắm!"

Hoắc Tư Thừa phì cười, Chung Tức dùng tay véo một cái vào cánh tay hắn, Hoắc Tư Thừa lập tức thôi cười, đứng về phe Chung Tức, nghiêm túc nói: "Cũng đâu có lâu đâu, con đi mẫu giáo lúc 9 giờ 30 sáng, 4 giờ chiều đã về rồi."

"Đốm sẽ rất cô đơn đó."

"Đốm ở nhà có các chú cảnh vệ làm bạn mà."

Hoắc Tiểu Bão chạy đến bên Chung Tức, ôm chân Chung Tức, đáng thương nói: "Mẹ ơi, con không muốn đi mẫu giáo..."

Chung Tức đổi cách nói khác: "Tiểu Bão này, con xem, mẹ bây giờ mỗi ngày ở bên ngoài giúp đỡ rất nhiều bạn nhỏ đáng thương, những bạn ấy có bạn không có cơm ăn, có bạn bị bệnh, mẹ giúp đỡ từng bạn một này, ở trường mẫu giáo cũng có rất nhiều bạn cần Tiểu Bão giúp đỡ, có bạn không chịu ngủ, có bạn khóc đòi mẹ, lúc này Tiểu Bão nên đứng ra, giúp các cô giáo cùng an ủi các bạn khác nhé."

Hoắc Tiểu Bão nấc nghẹn ngẩng đầu lên.

"Tiểu Bão siêu giỏi, vừa thông minh vừa dũng cảm, đi mẫu giáo sẽ càng thông minh càng dũng cảm hơn."

Hoắc Tiểu Bão nép trong lòng Chung Tức, trên mặt viết đầy vẻ không tình nguyện.

Chung Tức thơm cậu nhóc một cái, "Tiểu Bão ngoan nào."

Hoắc Tiểu Bão tủi thân ôm lấy vai Chung Tức, "Mẹ ơi, mẹ sẽ đến đón con chứ?"

"Sẽ chứ."

Hoắc Tư Thừa ở bên cạnh nói: "Ba cũng đi."

Hoắc Tiểu Bão nhăn mặt nói: "Mẹ ơi, nếu con nhớ mẹ, con có thể gọi điện cho mẹ không?"

"Được chứ, Tiểu Bão mượn điện thoại cô giáo gọi cho mẹ, mẹ sẽ nói chuyện với Tiểu Bão."

Mất cả ngày dỗ dành, cuối cùng Hoắc Tiểu Bão cũng đồng ý đi mẫu giáo, Chung Tức thở phào nhẹ nhõm.

Tối đó, Hoắc Tư Thừa tắm xong thoải mái nằm trên giường, kéo Chung Tức vào lòng, cười tủm tỉm nói: "Nhóc con chịu đi mẫu giáo rồi, cuối cùng anh và Tức Tức cũng có thế giới riêng rồi."

"Anh muốn thế giới riêng gì chứ?" Chung Tức đặt sách xuống.

Hoắc Tư Thừa ôm Chung Tức, vùi mặt vào cổ Chung Tức hít một hơi thật sâu, tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Không có nhóc đó, anh có thể độc chiếm Tức Tức rồi."

Vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Bão đã lao vào từ cửa.

Cậu nhóc phồng má nhảy lên giường: "Con biết ngay mà, ba lừa con đi mẫu giáo, là để tranh mẹ với con!"

Chung Tức đưa tay lên trán, trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tiểu Bão bắt Hoắc Tư Thừa phải hứa, tuyệt đối không được hôn trộm mẹ khi Hoắc Tiểu Bão đi mẫu giáo, Hoắc Tư Thừa dứt khoát từ chối, hắn nhấc Hoắc Tiểu Bão đặt lên đùi, nói: "Tiểu Bão à, con không thể độc chiếm mẹ, bởi vì mẹ cũng là cục cưng của ba, chính vì ba và mẹ ở bên nhau mới có con đấy."

Chung Tức bóp nhẹ bàn tay nhỏ của Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão lập tức nắm lấy ngón tay Chung Tức, tức giận nói: "Mẹ nói mẹ yêu con nhất đi!"

Chung Tức vốn không nói ra được, nhưng thấy tình hình này cũng chỉ có thể chiều theo ý Hoắc Tiểu Bão, "Cả con và ba, mẹ đều yêu."

Hoắc Tiểu Bão nản lòng ngã vào lòng Hoắc Tư Thừa, bộ dáng tự bỏ rơi chính mình, Hoắc Tư Thừa cười bế nhóc về phòng trẻ em, không biết hai ba con nói gì với nhau, hai mươi phút sau Hoắc Tư Thừa mới quay lại, vừa về đã đè lên Chung Tức, cởi cúc áo ngủ của Chung Tức, nghiêm chỉnh nói: "Lại bị Hoắc Tiểu Bão làm mất hai mươi phút, Tức Tức phải bồi thường anh thêm hai mươi phút."

"..." Chung Tức cảm thấy mình tìm được một tên lưu manh lớn, sinh ra một tên cướp nhỏ.

Năm nay sự nghiệp của Hoắc Tư Thừa và Chung Tức đều đã ổn định, Chung Tức tạm thời gác lại công việc viết kịch bản cho Đài phát thanh trên những vì sao, dành nhiều thời gian ngoài công việc chính để đầu tư vào việc quảng bá Hiệp hội từ thiện, anh đã dẫn đầu đoàn từ thiện đi nhiều nơi, tổng số tiền quyên góp nhận được vượt quá mười triệu, giúp đỡ được rất nhiều người.

Chung Tức cảm thấy cuộc sống như vậy rất có giá trị, từng phút từng giây đều không lãng phí.

Kết thúc xong Hoắc Tư Thừa lấy khăn nóng lau người cho anh, Chung Tức ngoan ngoãn giơ tay giơ chân, còn chủ động ghé tới, hôn lên mặt Hoắc Tư Thừa một cái. Hoắc Tư Thừa được sủng ái mà kinh ngạc, chớp mắt lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, "Ý gì đây? Em lại sắp đi công tác à?"

"Không có mà." Chung Tức nằm xuống.

Hoắc Tư Thừa nhíu mày, "Vậy sao lại hôn anh?"

"Cảm thấy anh... cũng không tệ." Giọng Chung Tức cao lên.

Hoắc Tư Thừa nằm xuống bên Chung Tức, ôm vai đối phương: "Anh chỉ là không tệ thôi sao?"

"Nếu không tính thời gian mất trí nhớ đó-"

Chung Tức chưa nói hết câu, đã bị Hoắc Tư Thừa chặn lại môi.

Nhắc đến chuyện mất trí nhớ, Hoắc Tư Thừa thật sự không còn mặt mũi nào, hắn khẽ nói: "Anh không tốt chút nào, Tức Tức à."

Chung Tức xoa xoa tóc hắn.

"Anh có đang trở nên tốt hơn không?" Hoắc Tư Thừa lại hỏi.

"Ừm."

Coi như là khen ngợi.

Chung Tức nhìn về phía Hoắc Tư Thừa, đôi mắt trong sáng, anh từ từ cong khóe miệng, nụ hôn của Hoắc Tư Thừa lại rơi xuống.

Hai người họ ở đây tận hưởng niềm vui, còn Hoắc Tiểu Bão trong phòng trẻ em thì thật thảm, vừa nghĩ tới việc phải đi mẫu giáo, Hoắc Tiểu Bão đã thức dậy rất sớm, một mình cuộn trong chăn tự ủ rũ.

Tám giờ rưỡi, Chung Tức qua gọi nhóc dậy.

Thấy cu cậu chu môi, Chung Tức gõ nhẹ lên mũi của nó, "Hôm qua Tiểu Bão đã hứa với mẹ điều gì?"

"Con sẽ đi giúp các bạn ở trường mẫu giáo!"

"Đúng rồi, em bé dũng cảm sao lại sợ đi mẫu giáo chứ? Đi mẫu giáo chỉ là chuyện nhỏ thế này thôi, Tiểu Bão của mẹ sao lại sợ được, Tiểu Bão của mẹ đã trải qua chuyện đáng sợ hơn thế này nhiều, con còn không khóc một chút nào, mẫu giáo chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Chung Tức kiên nhẫn dẫn dắt, cuối cùng Hoắc Tiểu Bão cũng đồng ý dậy.

Chung Tức chọn cho nhóc một bộ đồ thể thao màu trắng đậm chất mùa hè.

Hoắc Tư Thừa đi vào, dùng giọng ngạc nhiên nói: "Đây là chàng đẹp trai nhà ai vậy? Đẹp trai quá đi!"

Hoắc Tiểu Bão đỏ mặt trốn vào lòng Chung Tức.

Cậu nhóc đứng trên ghế nhỏ tự đánh răng rửa mặt thoa kem trẻ em, Chung Tức đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vô hạn cảm khái.

Ăn sáng xong, Hoắc Tiểu Bão đeo cặp sách đựng bình nước, lưu luyến nói tạm biệt với Đốm, rồi ngồi xe Hoắc Tư Thừa đi mẫu giáo.

Trường mẫu giáo mở ở nơi không xa phủ Thống đốc, bên trong cơ bản đều là con cái của các quan chức trong quân khu, do vậy xung quanh đều có cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt, Hoắc Tư Thừa không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Chung Tức vốn không muốn để Hoắc Tư Thừa xuống xe, sợ phụ huynh tụ tập, làm Hoắc Tiểu Bão càng sợ hãi, nhưng Hoắc Tiểu Bão kiên quyết muốn cả ba mẹ cùng vào trường mẫu giáo với nhóc, Hoắc Tư Thừa chỉ đành xuống xe.

Các phụ huynh thấy Hoắc Tư Thừa, vẻ mặt tùy ý lập tức thu lại, có người thậm chí bịt miệng con mình lại, sợ tiếng khóc của bọn trẻ làm phiền Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa mỉm cười với hai bên, thấy lão tướng quân đưa cháu gái đi học, chủ động chào hỏi: "Bác Kim, bác cũng đến à, cháu gái năm nay mấy tuổi rồi?"

Xã giao một lúc, xung quanh cuối cùng cũng trở lại sự ồn ào ban nãy.

Cô giáo đi tới: "Hoắc Hiển Duẫn ơi, chúng ta đi gặp các bạn trong lớp nào."

Hoắc Tiểu Bão chu môi, Chung Tức bóp nhẹ gương mặt của nhóc. Cậu nhóc ở trong lòng Chung Tức và Hoắc Tư Thừa mỗi người nửa phút, cuối cùng xoay người nắm tay cô giáo.

Nhóc nói: "Mẹ, ba, hai người sớm đến đón con nhé."

"Nhất định." Chung Tức hứa với cu cậu.

Khi xe rời khỏi trường mẫu giáo, Chung Tức liên tục ngoái đầu nhìn, anh không nhịn được lẩm bẩm: "Anh nói xem, Tiểu Bão có khóc không? Em cứ cảm thấy cô giáo sẽ sớm gọi điện cho em."

"Không đâu," Hoắc Tư Thừa tự tin với Hoắc Tiểu Bão như với chính mình vậy, hắn nói: "Tin tưởng con của chúng ta đi."

Chung Tức vốn tưởng là Hoắc Tiểu Bão không rời được họ, nhưng đợi đến khi anh đãng trí lần thứ ba trong công việc, anh mới nhận ra, thực ra anh cũng không rời được Hoắc Tiểu Bão.

Đồng nghiệp bên cạnh thấy anh hồn vía lên mây, không nhịn được hỏi: "Tiểu Chung, em làm sao vậy?"

"Không có gì," Chung Tức lát sau lại nói: "Con em hôm nay đi mẫu giáo, em... em hơi lo lắng."

"Không có gì phải lo cả, thực ra bọn trẻ chơi trong trường mẫu giáo vui lắm, sớm quên sạch ba mẹ rồi, chỉ khóc lóc mấy ngày đầu thôi, sau đó gọi về nó còn không muốn về nữa đấy," đồng nghiệp cười cười, nói: "Trẻ con ấy mà, cứ lớn lên từng ngày như vậy, chúng ta phải học cách quen thôi."

Không hiểu sao, Chung Tức đột nhiên nhớ đến ba mẹ mình, anh đi ra phòng nghỉ gọi điện cho Chu Phỉ và Chung Nghị Đức.

Chu Phỉ cười nói: "Con đi mẫu giáo cũng khóc cũng làm ầm lên, còn không mạnh mẽ bằng Tiểu Bão đâu."

Chung Tức bật cười.

Hoắc Tư Thừa cũng gửi tin nhắn cho anh: [Ngoan nào, đừng lo lắng quá, mẹ anh nói lúc anh đi mẫu giáo hoàn toàn không có giai đoạn thích nghi, ngày thứ hai đã xưng bá các lớp lớn nhỏ trong trường rồi.]

Chung Tức cạn lời, sau đó nhắn lại: [...Ai có thể so với anh chứ?]

Đến trưa, Chung Tức đột nhiên nhận được điện thoại của cô giáo, trong lòng anh căng thẳng, nghĩ thầm: Xong rồi.

Chắc chắn là Hoắc Tiểu Bão không thích nghi được, bắt đầu khóc đòi gặp mẹ rồi.

Chung Tức vội vàng nghe điện thoại.

"Anh Chung ơi, bé Hiển Duẫn—"

"Cháu nó làm sao ạ?"

Cô giáo dở khóc dở cười nói: "Anh Chung à, con nhiệt tình quá, con nói mẹ con thường hay cứu giúp những bé không có cơm ăn, nên lúc ăn trưa con... cứ mải mê đút cơm cho các bạn khác, hai bạn ngồi bên cạnh suýt bị con đút no quá rồi."

"...Hả?"

Cô giáo gửi video qua.

Trong video là một bàn ăn dài màu đỏ, các bé mỗi người ngồi một ghế, Hoắc Tiểu Bão ngồi chính giữa, trong khay cơm của nhóc một hạt cơm cũng không còn, sạch bong.

Nhóc đang dạy bé bên trái dùng đũa.

Thấy bạn mãi không cầm được đũa, Hoắc Tiểu Bão nóng ruột, bèn cầm lấy đũa trẻ em: "Ôi sao cậu vẫn không học được vậy, để mình gắp vào miệng cậu, nhanh lên, ăn nhanh lên, ăn hết đi, mẹ tớ nói có rất nhiều bạn không có cơm ăn đâu, cậu không được lãng phí lương thực!"

Bé bên trái đã ăn đến nỗi miệng phồng lên, Hoắc Tiểu Bão đành từ bỏ cậu nhóc, nhìn sang cô bé bên phải, cô bé lập tức ăn thêm hai miếng đậu phụ, rồi nói: "Mình chỉ còn một chút xíu thôi."

Cô bé sợ Hoắc Tiểu Bão đút cho mình.

Sợ đến nỗi vội vàng ăn cơm.

Hoắc Tiểu Bão lúc này mới yên tâm.

Cuối cùng bé bên trái tội nghiệp cầm một cái xương gà, nói với cô giáo: "Cô ơi, cái xương này con thực sự không ăn nổi nữa."

Cô giáo vội nói: "Xương không cần ăn, không cần ăn."

Hoắc Tiểu Bão giải quyết xong hai bé bên cạnh, lại chạy đến bàn khác thúc giục người khác ăn cơm.

Cô giáo cười nói: "Anh Chung à, bé Hiển Duẫn thật là thú vị, con vui tính quá."

Chung Tức xem xong rơi vào trầm tư một lúc lâu.

Nhóc con này, sao lại không giống ở nhà nhỉ?

Phải chăng gen alpha cấp mười mạnh mẽ đến thế?

Đến giờ nghỉ trưa, cô giáo lớp Táo của trường mẫu giáo đang trông các bé ngủ trưa.

Vất vả dỗ xong mấy bạn khóc đòi mẹ, cô giáo lại đi sang bên kia, kết quả thấy Hoắc Tiểu Bão ngồi xổm giữa hai chiếc giường nhỏ, bưng hai tay lên, giơ dưới mặt bé đang khóc bên cạnh, còn nghiêng đầu nhìn đối phương.

Cô giáo nghi hoặc hỏi: "Hiển Duẫn đang làm gì vậy con?"

"Con đang hứng nước mắt." Hoắc Tiểu Bão cười nói, đôi mắt nhóc sáng long lanh.

"Hả? Hứng nước mắt?"

"Cô giáo nói nước mắt rơi xuống sẽ biến thành ngọc trai mà."

Đây là câu chuyện cổ tích cô giáo kể buổi sáng.

Cô giáo há miệng, thực sự không nghĩ ra nên giải thích thế nào, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh Hoắc Tiểu Bão, "Con muốn ngọc trai để làm gì?"

"Tặng cho mẹ con, với cả chú Tiểu Ngư nữa."

Cô giáo thử nói: "Nhưng bạn Dương Dương đang khóc, Hiển Duẫn có muốn an ủi bạn ấy không?"

"Con an ủi rồi ạ."

"Ồ? Con an ủi thế nào?"

"Con bảo bạn ấy đừng khóc, ba mẹ sẽ sớm đến đón chúng ta thôi! Đâu phải là không muốn chúng ta nữa đâu!"

Các bé khác đồng loạt ngồi dậy.

"Tuy là cơm ở đây không ngon bằng ba con nấu."

Các bé cùng nhau bắt đầu thấy tủi thân.

Cô giáo sững người, sao tình hình đột nhiên không kiểm soát được rồi?

"Nhưng qua bốn tiếng nữa chúng ta có thể về rồi, bốn tiếng có thể xem tám tập Cún hiệp sĩ!"

Thì ra lâu bằng tám tập Cún hiệp sĩ!

Các bé đồng loạt rơi nước mắt, tiếng nấc nghẹn liên miên không dứt.

"??? Khoan đã, Hiển Duẫn à!"

Hoắc Tiểu Bão một mình vui vẻ: "Nhưng ba con nói con phải học cách quen đi, bởi vì ngày mai ngày kia ngày kia nữa chúng ta còn phải đến nữa!"

Giờ nghỉ trưa hoàn toàn thất bại.

----

Chúng ta vẫn còn chục ngoại truyện, bao gồm câu chuyện về CP Thịnh Huyên và Tiểu Ngư nha^^