“Anh cả, anh hai ..” Tân Hành Chỉ vừa được giải cứu, đi tới, sợ hãi đứng ở phía sau.
Đế Hoàng Minh quay người, liền tát vào mặt Tân Hành Chỉ một cái.
Vẻ mặt của Tân Hành Chi dữ tợn sau khi bị đánh, gần như chấn động.
“Đây là lần đầu tiên anh đánh em”
“Đúng, anh cả đánh em là đúng ..” Tân Hành Chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu, hai mắt đỏ bừng.
Đế Hạo Thiên trầm mặc rời đi.
Đế Hạo Thiên nghiêm nghị nhìn anh ta: “Anh không phải đã nói em không cần quan tâm chuyện này sao? Hiện tại cánh em đã đủ cứng cáp rồi nên bắt đầu chống đối lại các anh hay sao!”
“Anh hai, em sai rồi…”
“Sai lầm quá nghiêm trọng!”
“Vâng…” Tân Cảnh Chỉ hiện tại hối hận cũng không kịp, suýt chút nữa đã hại chết A Thy. Anh ta thậm chí còn mong các anh hãy đánh mình một trận, như thế sẽ khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu Đế Anh Thy không vùng vẫy, chắc chắc Tư Hải Minh sẽ tiếp tục hôn cho đến khi cô ngạt thở.
Tư Hải Minh rút lại nụ hôn, hơi thở dồn dập.
Đế Anh Thy bị nụ hôn làm cho choáng váng, mặt đỏ bừng. Đến khi nhận thức lại, liền phát hiện xe đã rời khỏi khu ổ chuột.
“Là do anh đến muộn ..” Giọng của Tư Hải Minh trầm tới mức giống như bị thương.
Đế Anh Thy vẫn luôn cho rằng anh sẽ mắng và trách móc cô, nhưng không ngờ anh lại cảm thấy có lỗi với cô. Mặc dù cô không hề nghĩ rằng sự việc xảy ra mình có liên quan đến anh, đương nhiên càng không cần anh phải xin lỗi…
Miệng cô lẩm bẩm: “Không có, chỉ trong vòng nửa giờ, rất nhanh mà.
Thật vậy, cô đã tính thời gian.
Chỉ mất khoảng nửa giờ để đi từ Trân Châu đến chỗ này, lại mất thêm khoảng nửa giờ để mở khoá. Nếu không phải do bị Kiều Như An ngáng chân, căn bản sẽ không bị bắt lại.