Lam Hân: “Mẹ, việc này không vội được, chờ sau khi đến trường, Phi Dương có thể chậm rãi sửa đổi lại .”
Mộ Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Lam Hân nói: “Lam Lam, tình huống của Phi Dương so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn, con không nhớ rõ, lúc ở thành phố Phàn, đứa nhỏ hàng xóm của chúng ta, bởi vì vừa đi đường vừa chơi game, cuối cùng bị rơi vào đường ống ngầm bên đường, bị thanh thép bên trong đâm vào bắp chân thiếu chút nữa tàn phế sao .
Phi Dương xuống cầu thang cũng chơi game, ăn cơm cũng chơi, trừ lúc ngủ ra nó không bao giờ rời di động .”
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, bà không biết nên làm cái gì bây giò’.
Mỗi ngày nhìn thấy đứa nhỏ này chơi game, bà đều sốt ruột thay nó.
Lam Hân cười cười: “Mẹ , từ từ sẽ đến, thằng bé nghiện chơi game , chỉ có thể chậm rãi dời đi sự chú ý, mẹ tin tưởng con, cho con thời gian hai tháng, tuyệt đối khiến thằng nhóc này giống anh em Tiểu Tuần, thích đọc sách.”
Mộ Thanh vừa nghe, trước mắt sáng ngời: “Lam Lam, đừng nói hai tháng , nửa năm để được như vậy, mẹ cũng rất vui vẻ .
Hiện tại nó không biết một chữ nào, cũng sắp đi học rồi, nghĩ đến liền sốt ruột.”
Lam Hân nhìn thoáng qua Sở Phi Dương đang cúi đầu, dựa theo kinh nghiệm dạy dỗ ba đứa trẻ của cô, quả thực rất khó sửa đổi tính cách thằng nhóc này.
Tuy rằng trong sách có nhiều thứ còn hấp dẫn hơn trò chơi.
“Thanh Thanh, tôi đã nói với bà, đứa nhỏ này cần từ từ răn dạy, bà quá nóng vội sẽ phản tác dụng. “Dịch Thiên Kỳ ở bên cạnh nói.
Mộ Thanh trừng mắt liếc chồng một cái, “Ông cũng là ông ngoại nó, không thể không quản.”
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Biết rồi, bà đó, tôi cũng không nói sẽ mặc kệ, nhưng phải từ từ.”
“Ông ngoại, ông đừng theo bà ngoại có ý tưởng đen tối.
Cháu như vậy rất tốt , đứa nhỏ như cháu néu không biết chơi game, sẽ bị người ta chê cười .”
Ba người: ..” Mộ Thanh cả giận nói: “Sở Phi Dương, tìm lý do thích hợp hơn được không?