Buổi đấu giá kết thúc, tất cả mọi người lục tục đứng dậy rời đi, mọi câu chuyện đều xoay quanh việc Lục Hạo Thành coi tiền như rác đoạt được Vĩnh Hằng Chi Tâm.
Có người rất hâm mộ, nhưng có người lại khó hiểu, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái vòng cổ Ngoại trừ đẹp đẽ, lại không còn tác dụng gì.
Tuy nhiên đối với Lục Hạo Thành mà nói, lúc anh làm được một việc cho người phụ nữ mình yêu, mặc kệ trả giá đến mức nào, anh đều rất vui vẻ.
Ánh mắt Tần Ninh Trăn lạnh lẽo, tập đoàn Lục Trăn ngày càng tuột dốc, mà Lục Hạo Thành lại có thể ở đây làm mắy chuyện nhàm chán này.
Ba triệu, tên sói con này, xem ra mấy năm nay buôn bán rất nhiều tiền nhỉ?
Bà ta âm thầm tính toán nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chút tài sản ấy.
Bà ta đứng dậy định rời đi, chắc Ân Ân bên kia cũng đã xong việc rồi, bây giờ bà ta qua đó là vừa.
Mà Lâm Mộng Nghi vừa thấy liền nói: “A Trăn, chúng ta đi uống một chén đi.
Bây giờ còn sớm, đêm nay cũng không lấy được món gì mình thích.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe, cười cười: “Chị Cố, đêm nay thôi đi, em còn có chuyện khác phải làm.”