Lâu lắm rồi Nhậm Từ Dĩnh mới lại nghe thấy tên của Tề Thành, và chính lúc đó cô mới biết rằng, trong quãng thời gian cô chỉ chăm chăm đọc tiểu thuyết ngôn tình, chẳng màng chuyện bên ngoài, thì Tề Thành đã trở thành một “đại ca” nổi tiếng trong trường và cả ngoài xã hội, dưới trướng còn có không ít đàn em là học sinh cấp hai.
Người từng là “đối thủ thua cuộc” của mình giờ lại biến thành anh cả trong lời đồn của nhiều người, khiến Nhậm Từ Dĩnh nghe mà không khỏi kinh ngạc.
Hà Trường Hy kể với Nhậm Từ Dĩnh rằng khi cô xưng tên Tề Thành ở con hẻm hôm đó,
đám lưu manh trường nghề lập tức chột dạ, rồi ngoan ngoãn buông tay bỏ đi.
Thế là cô cứu được cậu học sinh bị kéo đi kia — chính là Lâm Y Vệ.
Nghe xong, Nhậm Từ Dĩnh trêu:
“Cũng được đấy, mỹ nhân cứu anh hùng à?”
Hà Trường Hy bật cười:
“Từ ‘mỹ nhân’ thì đúng, nhưng ‘anh hùng’ thì không đâu.”
“Thế cậu thấy cậu ta là gì?”
Hà Trường Hy ôm ngực, khoé môi cong lên một nụ cười ngọt ngào:
“Là bạch mã hoàng tử của tớ.”
Nhậm Từ Dĩnh phì cười, không ngờ rằng cô bạn ngổ ngáo, mạnh mẽ như Hà Trường Hy
khi nhắc đến tình yêu lại trở nên dịu dàng, đáng yêu đến vậy.
Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, không biết ai đã mách với thầy Thịnh, rằng Hà Trường Hy và Lâm Y Vệ đang yêu nhau.
Thầy Thịnh giận dữ vô cùng, lập tức gọi cả hai lên văn phòng.
Lớp 8-1 cách văn phòng một đoạn khá xa, thế mà tiếng mắng chói tai của thầy Thịnh dường như vang vọng đến tận lớp học, khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Hà Trường Hy và Lâm Y Vệ bị giữ suốt cả tiết học, không thấy quay lại, trong lớp xôn xao bàn tán:
“Mấy cậu nghĩ ông Thịnh có đuổi học họ không?”
“Đuổi cái gì mà đuổi! Đây là chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc, ông ta có quyền gì mà cho người ta thôi học?”
“Chuẩn luôn, ông ta chỉ biết hống hách với tụi mình thôi.
Lần trước gặp trưởng khối, ông ta ngoan như cún con ấy. Loại người như ổng á, bảo vi phạm luật giáo d.ụ.c bắt buộc hả, cho ba cái gan ổng cũng chẳng dám đâu!”
“Nhưng mà… rốt cuộc ai là người đi méc thầy Thịnh vậy? Miệng đúng là nhiều chuyện thật.”
“Hừ, tao mà nói là chẳng ngạc nhiên chút nào khi lão biết thì sao? Cái lớp này nhiều kẻ lắm lời lắm rồi, mày mới biết à?”
“Tao đoán là đám ngồi bàn đầu làm đấy.”
“Đoán gì nữa, chắc chắn luôn rồi! Tao cá là Vương Tư Hàm.”
“Cậu ta thích Lâm Y Vệ mà, mày không biết à?”
“Ơ, thiệt hả?”
“Đương nhiên là thật chứ. Trước đây cậu ta cứ kiếm cớ để bắt chuyện với Lâm Y Vệ,
kết quả bị cậu ấy lạnh lùng đáp lại:‘Đừng làm phiền, tôi đang làm bài.’ Hôm đó mày không có trong lớp à?”
“À… tao không nhớ nữa. Nhưng nếu thế thì Vương Tư Hàm đúng kiểu ‘không có được thì phải phá cho bằng được’ ấy. Độc thật.”
“Bảo sao Lâm Y Vệ không thích cô ta.”
“Chuẩn luôn.”
...
Giữa những lời bàn tán rì rầm ấy, Vương Tư Hàm bất ngờ đập bàn đứng bật dậy:
“Các người bị bệnh hết rồi à?!”
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Cô ta cúi gằm đầu xuống, vùi mặt vào cánh tay, đôi vai khẽ run lên, và trong khoảng không im ắng ấy, vẫn còn nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của cô.
Mãi đến sau tiết học thứ hai, Hà Trường Hy và Lâm Y Vệ mới quay lại lớp.
Hà Trường Hy trông vẫn như thường,thản nhiên, bất cần, còn Lâm Y Vệ thì mím chặt môi, khuôn mặt hơi tái đi, rõ ràng vẫn còn chịu áp lực.
Chiều hôm đó, phụ huynh của cả hai đều bị mời đến trường. Nhậm Từ Doanh không biết thầy Thịnh cuối cùng xử lý thế nào, cô cũng không chủ động hỏi Hà Trường Hy, bởi cô nhận ra — dù vẻ ngoài bạn mình vẫn tỏ ra thoải mái như chẳng có gì, nhưng trong giờ học, thỉnh thoảng Hà Trường Hy vẫn vô thức nhìn về phía Lâm Y Vệ, và mỗi lần nhìn, ánh mắt ấy lại dừng lâu hơn một chút.
Thế nhưng, kể từ hôm đó trở đi, giữa họ hoàn toàn không còn bất kỳ liên hệ nào.
Những ánh nhìn vụng trộm, những cái dừng chân thoáng qua khi lướt ngang nhau —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
tất cả đều biến mất. Dù chỉ cách nhau vài bước chân, họ lại như hai người xa lạ,
lướt qua nhau mà không hề nhìn thấy nhau.
Vương Tư Hàm dường như thấy được cơ hội, cô lại bắt đầu tìm đủ cớ để bắt chuyện với Lâm Y Vệ, nhưng thái độ của cậu lạnh lùng hơn bao giờ hết, ngoài vài câu đáp xã giao ngắn ngủi, cậu không nói thêm gì.
Vương Tư Hàm có lẽ do đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình,bắt đầu tự nhập vai, cô ta là nữ chính dũng cảm theo đuổi tình yêu, còn Lâm Y Vệ là nam chính lạnh lùng như băng sơn, và cô ta tin rằng chỉ cần mình kiên trì, nhất định sẽ “làm tan chảy trái tim cậu ấy”.
Khi Vương Tư Hàm nói ra những lời đầy quyết tâm ấy, Hà Trường Hy chỉ lặng lẽ bước ngang qua cô, khuôn mặt hoàn toàn không chút cảm xúc.
Chính sự bình thản đến tuyệt đối đó, lại càng khiến Vương Tư Hàm tin chắc rằng Hà Trường Hy thật sự đã buông tay.
Một tuần sau, Hà Trường Hy mới nhắc lại chuyện của Lâm Y Vệ với Nhậm Từ Dĩnh,
khi ấy cô nói một cách rất nhẹ nhàng:
“Bọn tớ chia tay rồi. Là tối hôm thầy Thịnh phát hiện ra, tớ chủ động nói trước.”
Giọng cô rất bình tĩnh, mang theo sự chững chạc lạ thường so với tuổi:
“Thầy Thịnh nói đúng, tớ là một đứa mà đến cấp ba còn chưa chắc thi đậu, thì đừng làm cảm đường của cậu ấy nữa.”
Thật ra, điều khiến cô quyết tâm chia tay, chính là sau khi gặp mẹ của Lâm Y Vệ.
Đó là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, khi biết con trai mình đang yêu sớm, việc đầu tiên bà làm không phải là trách mắng, mà là chủ động xin lỗi mẹ của Hà Trường Hy, nói rằng bà đã không quản con trai chu đáo.
Bà không nổi giận, cũng không ra lệnh chia tay, chỉ nhẹ nhàng khuyên Lâm Y Vệ phải biết giữ chừng mực.
Mẹ của Lâm Nhất Chung trông lớn hơn mẹ của Hà Trường Hy nhiều, tóc bà đã lấm tấm sợi bạc, và chính hình ảnh ấy khiến Hà Trường Hy bỗng thấy nhói lòng.
Tối hôm đó, mặc cho Lâm Y Vệ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, liên tục nói rằng không muốn chia tay,
Hà Trường Hy vẫn không mềm lòng.
Tình cảm giữa họ giống như một cơn mưa rào bất ngờ. Trong bầu không khí ẩm ướt, họ vừa táo bạo lại vừa rụt rè mà tiến gần đến nhau.
Rồi khi trời tạnh, mây tan, chuyện tình ấy lại hóa thành những hạt mưa bốc hơi dưới nắng, nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Những đồn đoán về kẻ mách lẻo cũng theo đó mà chìm vào im lặng, không còn ai nhắc đến nữa.
Hà Trường Hy thì hoàn toàn chẳng bận tâm người tố cáo là Vương Tư Hàm hay ai khác.
Cô vẫn là “học sinh hư” trong miệng thầy Thịnh, người tâm trí không đặt vào việc học,
vẫn hay chơi đùa với đám bạn gái thân ở cổng trường, vẫn thích xen vào giúp đỡ mấy bạn bị bọn học sinh trường nghề bắt nạt bừa, và các chàng trai thích cô thì ngày càng nhiều hơn, thậm chí có người còn chạy đến tận cửa lớp chỉ để nhìn cô một cái.
Mỗi lần như vậy, Nhậm Từ Dĩnh lại lén quan sát phản ứng của Lâm Y Vệ.
Cậu luôn cúi đầu viết gì đó, nhưng với đôi mắt tinh ý của Nhậm Từ Dĩnh, cô nhận ra, mỗi khi có ai đó gọi tên “Hà Trường Hy”, đầu bút của cậu đều khẽ dừng lại một chút.
Cái dáng vẻ giả vờ bình tĩnh nhưng lại muốn lắng nghe từng chữ ấy
khiến Nhậm Từ Dĩnh phì cười, rõ ràng là — cậu ấy vẫn còn thích Hà Trường Hy.
Còn Nhậm Từ Dĩnh theo dõi chuyện này là vì cô biết rất rõ, Hà Trường Hy cũng chưa từng thật sự buông tay Lâm Y Vệ .
Cô luôn giữ khoảng cách với mấy cậu con trai mặc đồng phục chỉnh tề, và Nhậm Từ Dĩnh nghĩ: “Hai người này chỉ cần một cơ hội thôi, những người còn nhớ thương nhau sẽ không thể thật sự xa nhau được.”
Chiều muộn tan học,
Hà Trường Hy cùng Nhậm Từ Dĩnh khoác tay nhau từ tầng bốn đi xuống, đến khúc quanh ở tầng hai, Hà Trường Hy chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, liền kéo tay Nhậm Từ Dĩnh chạy lên:
“Đại ca!”
Tiếng gọi ấy khiến ba người cùng lúc khựng lại.
Một người là Lâm Y Vệ, đeo cặp, đi phía sau Hà Trường Hy không xa; một người là Nhậm Từ Dĩnh, bị kéo đi mà chưa hiểu chuyện gì; và người cuối cùng, là người được gọi lại.
“Đại ca?”
Nhậm Từ Doanh chợt nhớ ra, lần trước Hà Trường Hy từng nói đại ca của cô là Tề Thành!
Khi cô vừa phản ứng lại,người phía trước — Tề Thành đã quay đầu nhìn lại.
Dù đã lâu không gặp, Nhậm Từ Dĩnh vẫn nhận ra ngay lập tức, người trước mặt chính là cậu Tề Thành từng đ.á.n.h nhau với cô hồi tiểu học, bởi bây giờ, cậu ta chẳng khác gì phiên bản phóng to của cậu bé năm xưa.
Tề Thành vui vẻ chào hỏi Hà Trường Hy, ánh mắt cậu ta liếc sang bên trái, nhìn thấy Nhậm Từ Dĩnh, ban đầu cậu chỉ cảm thấy có chút quen mặt, rồi mắt bỗng sáng lên:
“Cậu là Nhậm Từ Dĩnh phải không!”
Nhậm Từ Dĩnh gượng gạo cười, có phần xấu hổ:
“Lâu rồi không gặp.”
Hai người từng đối đầu kịch liệt hồi tiểu học, nên lần gặp lại sau bao năm này lẽ ra nên là kiểu lướt qua nhau trên đường rồi giả vờ không thấy.
Thế nhưng, Tề Thành vẫn giống hệt như hồi nhỏ, luôn hành động trái ngược với lẽ thường, khiến Nhậm Từ Dĩnh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.