Mùa Hạ Bất Tận

Chương 8: Hạng nhất



Nếu hỏi trong lớp ai là người Nhậm Từ Dĩnh ghét nhất, thì người đứng đầu chắc chắn là Tề Thành, còn người thứ hai không ai khác ngoài Phương Ninh.

Phương Ninh là một học sinh xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu lớp và thậm chí là cả khối. Tuy tính tình cô không tốt, nhưng nhờ vào hào quang học bá cùng thân phận “con cưng của thầy cô”, cô vẫn thu hút không ít bạn chủ động đến gần.

Năm lớp bốn, cô chủ nhiệm Sang đích thân chỉ định Phương Ninh làm lớp trưởng, nhưng lại bị cô thẳng thừng từ chối. Lý do là: “Trước đây làm lớp trưởng tốn quá nhiều thời gian học của em, hơn nữa có vài bạn thật sự phiền phức, việc gì cũng phải xen vào, em không muốn quản nữa.” Những lời này, Phương Ninh nói thẳng trước mặt cả lớp.

Từ đó, đa phần bạn học đều xa lánh cô. Số người vẫn chịu nói chuyện với Phương Ninh đếm trên đầu ngón tay, trong đó có Tề Thành, Nhậm Từ Dĩnh, Thái Kỳ Kỳ và Lâu Hoài.

Tề Thành và Phương Ninh là hàng xóm, từng chơi cùng nhau từ nhỏ nên quan hệ khá tốt, đôi khi vẫn có thể nói vài câu, trêu chọc đôi ba lời. Phương Ninh từng ngồi cùng bàn với Lâu Hoài, tuy hai người ai làm việc nấy, chẳng có tình bạn sâu sắc gì, nhưng ấn tượng về nhau cũng không tệ. Còn Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ, cả hai đều không quá thân thiết với Phương Ninh, cũng chẳng cần nhờ cô giúp đỡ chuyện gì, nên tất nhiên không vì câu nói “phiền phức” kia mà sinh ra ác cảm.

Thật ra, mối hiềm khích giữa Nhậm Từ Dĩnh và Phương Ninh bắt đầu từ kỳ thi giữa học kỳ lớp bốn.

Phương Ninh hiểu rõ, sau kỳ thi giữa kỳ là buổi họp phụ huynh, chỉ trong buổi họp ấy, ba mẹ cô mới chịu tạm thời dời sự chú ý khỏi cậu em trai, tự hào khoe với các phụ huynh khác rằng họ có một cô con gái ưu tú, rồi hào hứng nói về “kinh nghiệm dạy con thành tài” của mình. Chỉ khi ấy, Phương Ninh mới cảm nhận được chút ít sự quan tâm mong manh đến từ họ, bởi cô là niềm tự hào để họ phô trương.

Vì muốn nắm lấy cơ hội hiếm hoi được quan tâm ấy, Phương Ninh ra sức học hành, cố gắng giữ vững vị trí đứng đầu khối, chỉ để cha mẹ có lý do ngẩng cao đầu trước bao người. Cô luôn tin tưởng bản thân không ai có thể vượt qua, nhưng để chắc chắn tuyệt đối, vẫn miệt mài ôn tập suốt nhiều ngày liền.

Khi điểm Ngữ văn và Toán được phát, đúng như dự đoán, cô đứng đầu bảng xếp hạng toàn khối. Đến khi phát bài thi tiếng Anh, Phương Ninh ngồi ngay ngắn, chờ đợi giây phút huy hoàng thuộc về mình.

“Phương Ninh, 99,5 điểm.”

“Không phải điểm tuyệt đối à?” — Phương Ninh khẽ nhíu mày. Khi cô nhận bài thi, phát hiện trong tay cô giáo vẫn còn cầm thêm một tờ khác, một cảm giác bất an lập tức dâng lên trong lòng.

“Hiện tại trong tay cô là bài thi tiếng Anh duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong toàn khối!” — giọng cô Trần vang lên đầy kích động, “Các em đoán xem, ai mà giỏi đến vậy nào?”

Lâu Hoài? Lâm Trác Hân? Trương Nhất Hàn? Thẩm Di?

Trong đầu Phương Ninh thoáng hiện lên vài cái tên thường xuyên đứng đầu bảng xếp hạng.

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, người nọ đoán, người kia bàn.

Cô Trần mỉm cười, không còn vòng vo:

“Được rồi, cô nói luôn nhé. Ai chưa nhận bài thi, đứng dậy nào.”

Ngay lập tức, trong lớp vang lên một tràng kinh ngạc.

Phương Ninh theo hướng mọi ánh mắt đổ dồn mà nhìn tới — Nhậm Từ Dĩnh đang từ từ đứng lên.

“Đúng vậy, lần này thủ khoa tiếng Anh toàn khối chính là bạn Nhậm Từ Dĩnh của lớp chúng ta!”

Hạng nhất toàn khối!

Nhậm Từ Dĩnh ngơ ngác nhận lấy tờ bài thi đạt điểm tuyệt đối ấy, đầu óc như choáng váng. Đây là lần đầu tiên cô giành hạng nhất, lại còn là nhất toàn khối!

Thái Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh vui mừng đến mức vỗ tay rối rít, còn hào hứng hơn cả khi chính mình đạt giải. Nhậm Từ Dĩnh sau vài giây mới hoàn hồn, hớn hở đập tay ăn mừng với bạn.

Phương Ninh ngồi yên tại chỗ, nhìn cảnh Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ cười nói hân hoan, trong lòng trào dâng một cảm giác khó chịu.

Cô, Phương Ninh, lại bị Nhậm Từ Dĩnh, người thường ngày đến top 5, thậm chí top 10 của lớp cũng chẳng lọt nổi, vượt mặt sao?

Quả thật là một nỗi nhục chưa từng có!

Tối hôm đó, khi điểm thi được công bố, trong bữa cơm, mẹ Phương hỏi con gái về kết quả.

Lúc ấy, bà đang bận đút cơm cho em trai cô, nghe hỏi thì cũng quay đầu lại nhìn.

Phương Ninh khẽ mím môi, lần đầu tiên không muốn nói đến điểm của mình:

“Ngữ văn 98, Toán 100, Anh 99,5.”

“Đều hạng nhất chứ?” — mẹ cô hỏi ngay.

“Ngữ văn và Toán đều đứng nhất, nhưng tiếng Anh thì… hạng nhì.”

“Cái gì?!” — ba Phương đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng đầy tức giận:

“Trước giờ con toàn hạng nhất, sao lần này lại rớt xuống hạng hai? Có phải con mải chơi, không chịu tập trung học hành hả?”

Mẹ Phương cũng hùa theo:

“Chắc chắn là mải chơi rồi, không chịu ôn bài đàng hoàng! Hôm nay mẹ đi chợ gặp mấy người hàng xóm, ai cũng hỏi điểm thi của con. Mẹ còn mạnh miệng nói chắc chắn con lại đứng đầu như mọi khi, ai ngờ đâu… con thi tiếng Anh được hạng nhì! Con đúng là làm mẹ mất hết mặt mũi rồi đó!”

Phương Ninh nhỏ giọng phản bác:

“Nhưng tổng điểm của con vẫn là nhất toàn khối mà…”

“Nhất toàn khối thì có ích gì!” — ba cô gắt lên, cắt lời.

“Con phải đứng nhất từng môn, hiểu chưa?”

Ông còn định tiếp tục mắng, thì em trai Phương Ninh đột nhiên khóc ré lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ba mẹ ồn quá! Con không ăn nữa!”

Ba cô lập tức nín bặt, không khí thay đổi hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, Phương Ninh không phân biệt nổi ai là con, ai là ba.

Mẹ cô vội dịu giọng dỗ em trai, tiếp tục bón cơm; ba cô cũng nhanh chóng gắp thức ăn cho cậu bé, cười nịnh nọt.

Phương Ninh nhìn cảnh ba mẹ vây quanh em trai, chỉ thấy buồn cười, một đứa trẻ sáu tuổi, vẫn phải có người bón từng muỗng cơm, dỗ từng câu mới chịu ăn.

Cô lạnh lùng cúi đầu, vội vàng ăn vài miếng rồi đứng dậy rời bàn.

Cha mẹ cô hoàn toàn không để ý, vẫn chăm chú phục vụ “cục cưng” của họ.

Không khí ngột ngạt ở nhà khiến Phương Ninh ấm ức không thôi.

Đến trường, vừa nhìn thấy Nhậm Từ Dĩnh đang hớn hở trò chuyện cùng Thái Kỳ Kỳ, cơn giận trong lòng cô lại trào lên.

Trong giờ thể dục, Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ ngồi gần chỗ cô, cười nói vui vẻ.

Phương Ninh nghe rõ Thái Kỳ Kỳ lại nhắc đến kỳ thi tiếng Anh, hết lời khen ngợi Nhậm Từ Dĩnh.

Còn Nhậm Từ Dĩnh chỉ mỉm cười ngượng ngùng, nụ cười ấy trong mắt Phương Ninh lại chói mắt đến khó chịu.

Tiếng cười của họ vang vọng như châm chọc cô.

Cuối cùng, Phương Ninh không kìm được nữa, bước nhanh đến trước mặt hai người, giọng lạnh lùng:

“Nhậm Từ Dĩnh, cậu thật sự nghĩ lần này mình đạt hạng nhất là nhờ thực lực của cậu à?”

Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ đều là kiểu người phản ứng chậm nửa nhịp, nên ban đầu chưa hiểu ẩn ý trong lời của Phương Ninh. Nhậm Từ Dĩnh chỉ ngơ ngác gật đầu.

Phương Ninh khoanh tay trước ngực, đứng nhìn hai người từ trên cao, giọng đầy khinh miệt:

“Hừ, một người bình thường ngay cả top 5 của lớp cũng không lọt nổi, tự dưng lại thi được hạng nhất toàn khối môn tiếng Anh, cậu nghĩ tôi tin sao? Đã quay cóp thì nhận đi, còn bày đặt rõ ràng như thế! Nói đi, cậu chép của ai, hay là có được đáp án ở đâu?”

Lúc này, Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra ý cô ta.

“Tôi không quay cóp!” Nhậm Từ Dĩnh bật dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Thái Kỳ Kỳ cũng đứng lên bênh vực bạn mình:

“Nhậm Từ Dĩnh trước giờ tiếng Anh vẫn toàn được 97, 98 điểm, đâu phải kém gì! Cậu không thể vì mình không làm được mà nói người khác gian lận được chứ!”

“Đúng rồi đó! Nếu cậu có bằng chứng thì đưa ra đi, không thì đừng vu khống người khác như thế!”

“Ha!”  Phương Ninh bật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy chế giễu.

“Cứ việc tự an ủi đi, giả vờ như mình trong sạch ấy.”

Nói xong, cô ta hất cằm, ngạo mạn quay người bỏ đi.

Nhậm Từ Dĩnh chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Ninh rời đi, tức đến mức suýt nổ tung tại chỗ.

Mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô đều hối hận vì khi ấy không đuổi theo mà cãi cho ra lẽ.

Để chứng minh cho Phương Ninh thấy, Nhậm Từ Dĩnh bắt đầu chăm học chưa từng có. Cô ngày đêm nỗ lực, cuối cùng điểm tổng cũng lọt vào top 10 của lớp.

Còn Phương Ninh vẫn như cũ là học sinh thiên tài, đứng đầu toàn khối ở mọi môn.

Sau đó, Nhậm Từ Dĩnh không bao giờ giành được hạng nhất môn tiếng Anh nữa, và kế hoạch “phản công” của cô đành kết thúc trong thất bại.

Tuy vậy, kể từ lần ấy, Nhậm Từ Dĩnh kiên quyết tham gia nhóm cô lập Phương Ninh, còn Thái Kỳ Kỳ , là bạn thân nhất của cô, dĩ nhiên cũng đứng về phía Nhậm Từ Dĩnh.

Trong mắt Nhậm Từ Dĩnh, Tề Thành và Phương Ninh hợp lại đúng là kiểu “song kiếm hợp bích” đáng ghét.

Nên khi Phương Ninh mỉa mai cô “ngu ngốc”, Nhậm Từ Dĩnh chỉ đáp lại bằng giọng châm biếm:

“Phải, phải rồi, tôi ngu mà. Sao so nổi với cậu, người lần nào cũng đứng nhất cơ chứ?”

“Thế nào, sao còn chưa mau quỳ xuống bái sư tôi đi? Tôi miễn cưỡng chỉ dạy cho cái đầu ngốc nghếch của cậu vài chiêu vậy.”

“Thôi xin, tôi không dám bái sư đâu.” — Nhậm Từ Dĩnh lè lưỡi, “Lỡ tôi lại vượt mặt cậu lần nữa, sợ rằng sư phụ lại nói đệ tử gian lận mất thôi.”

“Hừ, chẳng qua cậu ăn may thắng tôi một lần, mà cũng dám nhắc à?”

“Tôi cứ nhắc đấy! Thua là thua. Ai mà chẳng biết Phương Ninh cậu là người thua không nổi chứ.”

“Cậu mới là người thua không nổi ấy!”

——

Cuộc “khẩu chiến” lần này cuối cùng hòa nhau, không ai chịu nhường ai.

Không có Tề Thành xen vào, Nhậm Từ Dĩnh và Phương Ninh tạm thời vạch ranh giới rõ ràng, đôi bên nước sông không phạm nước giếng, bình yên sống qua được vài ngày.