Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 30



Trước cửa rạp chiếu phim có một khu trò chơi điện tử rực rỡ sắc màu. Bên trái là mấy máy chơi nhảy, ném bóng rổ, bên phải thì bày kín mấy dãy máy gắp thú, chừng cả trăm cái, xếp ngay ngắn thành hàng dài, đủ loại đủ kiểu, nhìn hoa cả mắt.

Điền Dục Hiến và Tưởng Lăng Trúc tranh thủ lúc chờ vào xem phim chơi vài ván, nhưng hết lần này đến lần khác đều trắng tay, tiếc nuối không thôi. Xem phim xong, hai người quyết định quay lại “phục thù”.

“Cậu vẫn muốn gắp con cừu bông này à?” Điền Dục Hiến nhìn cô vẫn đứng trước cái máy từng làm mình thất bại thảm hại, liền hỏi.

“Đúng vậy, tôi nhất định phải lấy con này.”

“Thế bọn tôi vào trong kia gắp hươu cao cổ đây.”

“Ừ, đi đi.” Hồ Mục Viễn nói.

“Nói cho mà biết, tôi vừa mới lên mạng xem xong bí kíp gắp thú đấy, lần này nhất định thắng lớn!” Điền Dục Hiến đắc ý khoe.

Hồ Mục Viễn cười: “Ừ, cậu cứ mơ đi.”

Trên màn hình máy gắp thú, con số đếm ngược dần dần giảm xuống. Hồ Mục Viễn ấn nút, căng thẳng nhìn chòng chọc vào chiếc càng gắp đang từ từ hạ xuống, mười centimet, năm centimet, sắp chạm rồi, gắp lên rồi—

“Phịch.”

Chưa kịp vui mừng, con cừu bông nhỏ đã rơi trở lại đống thú nhồi bông.

“Thật là đáng ghét.” Hồ Mục Viễn bực bội, “Cái càng này bị bệnh xương mềm hay gì? Yếu quá đi mất!”

Tưởng Lăng Trúc: “Đừng vội, thêm một ván nữa, suýt chút nữa là được rồi.”

“Tôi không chơi nữa, căng thẳng quá, thôi cậu thử đi. Tôi chỉ hợp làm khán giả thôi.” Hồ Mục Viễn kéo cậu vào chỗ điều khiển.

Khi chơi, tay Tưởng Lăng Trúc hơi động một chút, liên tục lắc nhẹ cần điều khiển. Chiếc càng gắp rung rung như bị bệnh Parkinson, cứ thế run rẩy, không biết thế nào mà lại kẹp trúng con cừu bông, đưa lên lỗ thoát. Vừa chạm mép—

“Aaaa—” Hồ Mục Viễn reo lên khe khẽ, “Lăng Trúc, cậu giỏi thật đấy!”

Cô nhét chiến lợi phẩm đầu tiên của họ vào lòng cậu, cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, cừu con đắc ý.”

“Tặng cậu đấy.” Tưởng Lăng Trúc thả con cừu bông vào chiếc mũ lông rộng của cô, “Lúc nãy chẳng phải cậu bảo nó dễ thương sao?”

“Cảm ơn nhé.” Hồ Mục Viễn cười tít mắt, “Thành thật khai báo đi, có phải cậu cũng lén lên mạng xem hướng dẫn không?”

Tưởng Lăng Trúc bật cười: “Xem một chút thôi, không ngờ lại có tác dụng thật.”

“Rốt cuộc cậu làm sao thế? Chiêu thức thần kỳ gì vậy?”

“Tôi dạy cậu nhé?”

“Được luôn, lần này chúng ta gắp hổ con!”

Hạ Giai Ninh lâu rồi chưa ghé Đông Thái, mấy cửa hàng cô hay lui tới cũng nhập về nhiều mẫu mới mà cô thích.

Trước đây đi mua sắm với gia đình hay bạn bè, cô luôn cảm thấy thoải mái tự nhiên. Nhưng lần này thì khác, Hạ Giai Ninh liếc mắt nhìn Chương Trì đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Từ bé đến giờ, hai người đã cùng nhau làm không biết bao nhiêu chuyện, nhưng đi dạo phố chỉ có hai người thì đây là lần đầu tiên. Cảm giác mới mẻ ghê.

“Bạn trai chị đẹp trai thật đấy, hai người đúng là một cặp trời sinh.” Nhân viên cửa hàng ghé lại nói nhỏ.

“Cảm ơn nhé.” Cô mỉm cười, chỉ vào đôi khuyên tai hình bán nguyệt đính kim cương nhỏ trong tủ kính, “Lấy giúp tôi đôi này với.”

“Chị có mắt thẩm mỹ ghê!”

Hạ Giai Ninh giơ khuyên tai lên soi trước gương, rồi quay lại hỏi Chương Trì: “Chương Trì, đẹp không?”

Chương Trì bước tới.

“Ừ.”

Nhân viên cửa hàng tiếp lời: “Đẹp thật đấy ạ, rất hợp với khí chất của chị. Chị có thể nhờ bạn trai đeo giúp mà!”

Hạ Giai Ninh nhếch miệng cười: “Cậu đeo giúp tớ nhé?”

Chương Trì: “Tớ không biết đeo.”

“Vậy gói lại giúp tôi nhé, cảm ơn nhiều.” Cô nghĩ thầm: Thế nào cũng có cơ hội để ai đó đeo cho mình thôi.

Hai người đứng ở quầy thanh toán, Hạ Giai Ninh vừa mở điện thoại lên định trả tiền thì Chương Trì đã quét mã xong.

“Cậu làm gì vậy?” Cô ấy đánh nhẹ vào tay anh.

“Sinh nhật vui vẻ.” Chương Trì cầm túi giấy đi thẳng ra cửa, “Đây coi như quà nhé.”

“Đúng là lấy lệ.” Hạ Giai Ninh đuổi theo, “Chẳng chịu chuẩn bị trước gì cả, chẳng có chút thành ý nào hết.”

“Còn muốn đi đâu nữa không?”

“Bao giờ phim chiếu?”

“Còn khoảng mười phút nữa.”

“Thế thì đừng dạo nữa, mình lên đi.”

“Không xem phim cũng chẳng sao, nếu cậu muốn đi dạo tiếp thì cứ đi.”

“Tớ muốn xem phim, tớ muốn gặp nam thần của mình!” Hạ Giai Ninh cười cười, vạch trần ý đồ của ai đó, “Đừng tưởng tớ không biết, Chương Trì, người không muốn xem chính là cậu đấy. Nhưng tớ mặc kệ, mau đi cùng tớ lên lầu!”



Khi đi ngang qua khu trò chơi, Hạ Giai Ninh liếc mắt vào bên trong, rõ ràng hôm nay không phải Valentine, vậy mà trước mấy cái máy gắp thú lại toàn là các đôi nam nữ đi cùng nhau. Cô bất chợt hỏi:

“Chương Trì, tớ có thể xin thêm một món quà nữa không?”

“Muốn gì?”

“Tớ muốn cái đó!”

Chương Trì nhìn theo hướng tay Hạ Giai Ninh chỉ, nhưng ánh mắt đầu tiên lại rơi vào một gương mặt quen thuộc.

Hồ Mục Viễn ngẩng đầu, mím chặt môi, chăm chú dõi theo chiếc càng gắp đang lắc lư bên trong máy. Phía sau cô là một chàng trai cao ráo, hơi khom lưng, gần như nửa ôm cô vào lòng. Hai người đầu kề đầu, tay trái chồng lên nhau, cùng nhau nắm lấy tay cầm màu đen để điều khiển.

“Là cái màu hồng…”

Hạ Giai Ninh còn chưa nói dứt câu, Chương Trì đã sải bước đi thẳng vào trong.



Chỉ mới thử hai ván, Hồ Mục Viễn đã thành công gắp được một con hổ bông xinh xắn với họa tiết hoa văn đẹp mắt.

“Yeah!” Cô vui sướng reo lên, quay người lại đập tay với Tưởng Lăng Trúc. “Trận thứ hai toàn thắng!”

Cô còn định nói gì đó thì bỗng thấy Chương Trì từ bên ngoài đi vào, sau lưng còn có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Hồ Mục Viễn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã làm như không có chuyện gì, lặng lẽ dời mắt đi.

Tưởng Lăng Trúc cười nói: “Không tệ nha, Mục Viễn, cậu nắm được bí quyết rồi.”

Hồ Mục Viễn khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ đứng trên vai người khổng lồ thôi.” Cô kéo tay cậu đi tiếp, “Đi nào, mình qua chỗ Điền Dục Hiến khoe chiến lợi phẩm!”

“Hồ Mục Viễn!”

Chương Trì gọi cô lại.

Anh vòng ra trước mặt hai người, cười nhạt nhìn cô:

“Trùng hợp thật đấy, Hồ Mục Viễn. Bảo sao không có thời gian, hóa ra là hẹn với người khác rồi.”

“Ừ.” Hồ Mục Viễn đáp gọn lỏn.

“Đã có duyên gặp nhau, không định giới thiệu một chút sao?”

Còn giới thiệu gì nữa! Hồ Mục Viễn thật sự không ngờ da mặt Chương Trì lại dày đến thế. Lúc trước, cậu ta nói năng bừa bãi trước mặt cô và Hạ Giai Ninh, khiến cô bị đẩy vào tình thế khó xử. Bây giờ lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tới đây bắt chuyện. Nếu không phải vì không muốn làm mất mặt Tưởng Lăng Trúc và một người lạ mặt, cô đã chẳng ngại mà mắng thẳng vào mặt cậu ta rồi.

Hồ Mục Viễn hít sâu một hơi, tỉnh bơ lược bỏ tên họ, giới thiệu qua loa:

“Cậu ấy là bạn cấp hai của tớ. Đây là bạn đại học của tớ.”

Chương Trì nhắc: “Tớ còn là bạn tiểu học, là bạn chung trường cấp hai với cậu nữa đấy.”

Hạ Giai Ninh có vẻ ngạc nhiên, cô nàng ghé sát lại hỏi nhỏ: “Sao tớ chẳng nhớ gì hết vậy?”

Hồ Mục Viễn cười với Tưởng Lăng Trúc, nhón chân ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Không thân lắm.”

Cô cố ý nói như thế.

Chương Trì nghe thấy rõ mồn một.

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh suýt chút nữa không giữ được.

Anh đã sống đến tận mười chín năm, nhưng chưa bao giờ cảm thấy muốn túm cổ một người đến vậy. Anh chủ động đưa tay ra:

“Chào cậu, tôi là Chương Trì.”

Tưởng Lăng Trúc cũng tự giới thiệu mình.

Chương Trì nghe xong, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng.

Hạ Giai Ninh nhìn đồng hồ: “Chốc ra ngoài rồi nói tiếp nhé, phim sắp chiếu rồi.”

“Tạm biệt.” Hồ Mục Viễn chẳng thèm liếc hai người kia lần nào nữa. Cô vừa thả xu vào máy vừa nói: “Bọn tớ còn định chơi tiếp.”



Hình ảnh trên màn ảnh rộng liên tục thay đổi, nhưng trong đầu Chương Trì chỉ lặp đi lặp lại cảnh bức tường rực rỡ sắc màu trong khu trò chơi, và giọng cười của Hồ Mục Viễn giữa âm thanh náo nhiệt.

Cùng với đó, còn có hình ảnh cô cầm tay cái người gọi là bạn học nam kia, tay trong tay gắp thú bông.

Chỉ một cái tay cầm với một nút bấm thôi mà, có cần phải đứng sát nhau như thế không?

Từ khi gặp lại nhau đến giờ, thái độ của Hồ Mục Viễn đối với anh vẫn chẳng thể gọi là thân thiết. Chương Trì vốn cũng không để tâm, hồi nhỏ cô ấy đã thế rồi, lúc lạnh lúc nóng, chẳng để tâm đến ai, luôn thờ ơ với sự quan tâm của anh, thậm chí còn chẳng báo trước mà chuyển trường đi mất.

Có lẽ cô ấy vốn dĩ là vậy.

Có lẽ vì gia đình, nên cô ấy chẳng thân thiết với ai.

Nhưng anh đã nhầm.

Cô ấy thân mật với cậu bạn học nam kia lắm chứ, ôm cũng được, tay trong tay cũng chẳng sao, lúc đập tay thì cười vui vẻ hết nấc.

Chỉ có mình anh là ngoại lệ.

Chỉ có anh, cô ấy mới giữ khoảng cách rạch ròi như vậy.

Cứ như thể giữa anh và cô ấy có gì đó đặc biệt lắm. Đặc biệt đến mức cô ấy còn sốt sắng muốn ghép đôi anh với bạn cùng phòng của mình.

Mấy cái máy gắp thú đó, họ định chơi đến bao giờ chứ?

Chương Trì hiếm khi thấy bực bội thế này.

Anh đứng dậy rời khỏi rạp, đi tìm “thủ phạm chính” gây ra tâm trạng rối ren của mình.