"Hả?" Cả nhóm tôi đồng loạt hướng mắt về phía người vừa đưa ra sáng kiến vô cùng táo bạo ấy, Đào Minh Phúc.
"Ý hay đó, vậy đi cho nhanh." Hưng đứng dậy, vỗ tay bôm bốp như thể rất đồng tình với ý kiến của bạn mình.
"Ok ok thế cũng được." Thuỳ Dương gật gù, tựa lưng vào ghế chốt hạ quyết định của cùng, "Tất cả chúng ta sẽ đi qua Mỹ du lịch."
Khoan đã... chuyện gì cơ? Là thật à?
Tự dưng khi không lại chạy sang Mỹ, đây có phải cảm giác chơi cùng một hội bạn có máu liều không nhỉ? Hoặc có thể là do tôi quá nhát gan rồi, nhưng nói gì thì nói, việc qua Mỹ thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
"Gì vậy mọi người, tao chưa bắt kịp thông tin." Tôi như mù mịt trước lời đề nghị tràn ngập mùi tiền đó, hỏi lại lần nữa.
Thuỳ Dương mỉm cười, huých nhẹ vai tôi: "Có phải sợ rồi không? Nhưng đúng như những gì mày nghe được, chúng ta sẽ đi du lịch tại Mỹ. America!"
"Để xem... còn 10 ngày nữa nhập học. Vậy thì mai đi là vừa, kẻo không kịp." Phúc nhìn vào thời gian hiển thị điện thoại, bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho cả nhóm.
"Khoan đã, nếu đặt vé máy bay hôm nay rồi mai đi luôn thì thật sự quá gấp. Giá vé sẽ đắt xắt ra miếng mất, tao không kham nổi đâu!" Tôi làm động tác ngăn cấm, kiên quyết từ chối dự định bất khả thi này.
"Được rồi bạn nhỏ, tiền là của anh, em nhiều lời làm gì chứ? Không muốn gặp Thiên Trâm với Gia Huy à?" Thế Hưng khoác vai tôi, nháy mắt đáp.
"Muốn chứ! Nhưng tiền của anh sau này cũng sẽ là tiền của em. Sao lại không tiếc cho được?"
Phúc và Dương: "???"
Thuỳ Dương liếc nhìn chúng tôi rồi lại nhanh chóng quay sang Phúc, nhại giọng trêu ghẹo: "Tiền của anh sau này cũng là của em mà nhỉ."
"Thì tiền của anh hiện giờ đã là của em rồi mà." Phúc mỉm cười, lời nói trông thì có vẻ cưng chiều nhưng thật ra là vô cùng bất lực.
"Anh chỉ cần yên lặng và phối hợp theo em thôi, Minh Phúc à." Thuỳ Dương đá một cú vào chân Phúc, lại bắt đầu chuyện mục giận dỗi như mọi ngày.
Thật là, ngày nào cũng thấy họ trong trạng thái kẻ hờn người dỗ, tần suất xảy ra nhiều đến độ chúng tôi còn chán chẳng thèm nói.
****
Tối hôm đó, Thuỳ Dương và tôi gấp rút chuẩn bị hành lí, passport để sử dụng cho chuyến đi ngày mai. May mà lúc trước tôi đã được bác Ngọc cấp hộ chiếu để cùng họ đi chơi ở Nhật nhưng lại bận việc rồi lỡ hẹn, thế nên ngay lúc này khi cần tôi vẫn có thể dùng chúng.
Còn về phần của Thuỳ Dương, từ nãy đến giờ cô ấy luôn không ngừng lục lọi tủ đựng, vừa tìm kiếm vừa than thở: "Quái thật, hộ chiếu của tao để đâu rồi ấy nhỉ? Chẳng biết có bỏ quên ngoài Đà Nẵng không nữa."
"Tao bảo từ từ hẵn đi mà chúng mày cứ đòi đặt vé cho bằng được. Bây giờ thì dọn quần áo mệt muốn xỉu." Tôi ngồi xuống, cùng cô ấy hợp lực tìm lại cuốn hộ chiếu.
"Đừng cáu nào bạn nhỏ, quần áo cứ qua Mỹ rồi mua sau. Ba anh đang công tác bên đấy mà."
Nghe được giọng nói của Thế Hưng vang vọng từ sau lưng lại làm tôi có thêm dũng khí mà bất giác oán trách: "Không được, anh phải biết dành dụm tiền cho tương lai chứ. Nếu tiêu sài hoang phí như vậy nhà mình sẽ nghèo mất đấy..."
Từ từ đã, nếu tôi nhớ không lầm thì rõ ràng tôi đang ở nhà mình mà? Tại sao đằng sau vẫn còn là giọng của Thế Hưng
Tôi vội quay ngoắt đầu lại, ngạc nhiên nhìn hai chàng trai đang thong dong đứng tựa vào cửa phòng ngủ của chúng tôi, hốt hoảng đến khó tin. Đây có được gọi là xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp không nhỉ?
"Sao anh và Phúc ở đây?"
"Phúc đem passport qua cho cô bạn đãng trí của em đấy." Hưng bước đến xoa đầu tôi, sau đó đưa mắt nhìn sang cô gái đang tỏ ra ngây thơ hết mực kia, thở dài.
"Sao hai người vô nhà tao được thế?" Đến cả Thuỳ Dương còn chẳng rõ lý do họ xuất hiện, chứng tỏ việc này không được bàn bạc từ trước.
"Phúc có chìa khoá nhà Dương mà."
"..." Được rồi, là tôi và cô ấy nhất thời hồ đồ.
"Vậy... mọi người có khát không? Tao vào lấy nước nhé!" Tôi chạy một mạch vào nhà bếp, chừa lại không gian riêng cho Phúc và Thuỳ Dương. Vì tôi biết rõ nếu không có tôi ở đấy chắc chắn Hưng cũng sẽ bỏ đi chỗ khác hóng gió.
Để xem, nên uống sữa hay nước cam nhỉ?
Tôi lọ mọ tìm thêm mấy cái cốc khác, bắt đầu làm sữa nóng, nhưng đang loay hoay đun nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa bếp. Và nếu tôi đoán không nhầm thì ngoài Hưng ra còn có thể là ai?
"Anh vào đây làm gì đấy?"
"Ơ sao em biết, rõ ràng anh đã bước rất khẽ." Hưng tiu nghỉu đi vào, chẳng làm bộ giấu diếm nữa.
Tôi quay lại, mỉm cười đắc thắng: "Đừng tưởng em không biết. Anh rốt cuộc vào đây để làm gì?"
"Tất nhiên là để gặp em rồi."
"Chẳng phải chúng ta vừa gặp nhau khi nãy sao?"
"Em... em là thật sự không hiểu ý anh? Nguyên một mùa hè yêu dấu mà anh ấp ủ biết bao nhiêu dự định muốn ở cùng em đã bị cặp đôi gà bông chích choè ngoài kia phá hỏng! Lần nào em đi chơi cũng dẫn theo họ làm gì? Double date thì cũng một ngày hai thôi chứ. Anh muốn được ở riêng với em cơ mà..."
Giọng nói Thế Hưng ban đầu mạnh miệng bấy nhiêu thì giờ đây lại thỏ thẻ trông đáng yêu vô cùng. Tôi không nhịn được mà bật cười thật lớn, nhanh chóng vươn tay tới để nựng má cậu ấy, chiều chuộng nói:
"Được rồi nàng thơ của em, giờ chúng ta ra cửa hàng tiện lợi mua nước cùng nhau nhé? Vậy đã chịu chưa?"
"Chịu rồi." Hưng không thèm cử động, để yên mặc cho tôi vẫn đang nghịch phá khuôn mặt của cậu ấy.
Khoảng năm phút sau chúng tôi mới vui vẻ nắm tay nhau bước ra cửa, trước khi đi còn không quên báo cáo với "cặp đôi gà bông chích choè" kia một tiếng: "Tao và Hưng ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua ít nước nhé, tầm nửa tiếng sau sẽ quay về."
Thuỳ Dương vừa nghe đã vội chạy ra, nói nhỏ vào tai tôi: "Đi lâu lâu chút nhé, Phúc đang giận tao vì không dành thời gian cho cậu ấy."
Ô, nếu sâu chuỗi lại sự việc thì chẳng phải hai chàng trai này đang hợp tác với nhau sao? Quả thật là thủ đoạn vô biên.
Trước khi đi, Thuỳ Dương vẫn không quên nháy mắt với tôi, nói lớn ra cổng để đánh xác nhận lần cuối: "Nhớ về sớm nhé! Đi khuya nguy hiểm."
"Vầng."
****
Chúng tôi nắm tay nhau đi tản bộ chưa được bao lâu thì Hưng chợt bắt gặp một công viên vô cùng náo nhiệt cạnh cửa hàng tiện lợi, vừa nhìn thấy đã vô cùng hứng thú mà hỏi ý kiến của tôi: "Mình qua công viên kia chơi nhé?"
"Được rồi, chiều anh hết." Tôi mỉm cười, siết chặt tay cậu ấy, nhanh chóng băng qua phía bên kia đường.
"Em sẽ chiều anh hết sao?" Đáy mắt Hưng bỗng dưng cong lên thành hình lưỡi liềm, tâm tình cũng ngập tràn ý cười mà chỉ về phía xe đẩy kẹo bông: "Anh muốn ăn."
"Được được, anh muốn ăn gì cũng được. Hôm nay em sẽ dỗ ngọt anh."
Hưng vội dừng lại, nhìn sang tôi, nghiêng đầu tỏ vẻ khó tin: "Ăn gì cũng được?"
"Ừm!"
"Em thì sao?"
___________________________________
Nhớ vote cho Karissa nhóe!!!