Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 57: Xuất hiện kịp lúc



Anh ta dù có ngoại hình và mái tóc y hệt Hưng nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn khác biệt. Chắc chắn không phải người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm. Thật là, chẳng những nhận nhầm mà còn bất lịch sự đập cửa rồi hét toáng lên như thế. Tôi thở dài, thất vọng cúi người xin lỗi chàng trai đó, nhanh chóng rời đi.

"Cô tìm Lucas... à nhầm, Thế Hưng phải không." Giọng nói lơ lớ của cậu ta bất ngờ vang lớn khiến cả cơ thể tôi bỗng chốc cứng đờ.

Tôi từ từ xoay người lại, nửa tin nửa ngờ gật đầu xác nhận: "Phải! Anh quen cậu ấy sao?"

Anh chàng tóc vàng đó gãi đầu, mỉm cười đáp: "Ừ, tôi đến Việt Nam du lịch, sẵn Lucas còn phòng trống nên sang ở nhờ nhà bạn mình ấy mà."

"Vậy... vậy anh có biết Lucas đang ở đâu không?"

Cậu ta không trả lời ngay mà hỏi ngược lại tôi: "Cô là bạn gái cũ của Lucas à?"

Tôi vừa định đồng ý thì chợt khựng lại, ngẫm nghĩ một lát sau đó nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, chỉ bạn bè lâu năm thôi."

"Thế thì vào nhà đi, để tôi gọi cậu ấy về."

Dễ dàng vậy à? Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ phải trải qua thêm vô vàn câu hỏi hóc búa khác cơ? Chẳng sao cả, điều quan trọng nhất hiện giờ là gặp lại Thế Hưng. Tôi sắp sửa được nhìn thấy cậu ấy bằng da bằng thịt.

"Anh ấy đi đâu thế?" Tôi bước vào nhà, thuần thục để giày lên kệ tủ, hỏi với tâm trạng vô cùng phấn khích.

"Tôi không biết." Cậu ta lắc đầu, sau đó chỉ vào nhà bếp, dặn dò: "Cô cứ tự nhiên nhé, tôi đi pha trà."

"Tôi có thể hỏi tên của anh được không?"

"Tên Roy."

Tôi gật đầu như đã hiểu, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện tivi, cảm giác thân thuộc hơn bao giờ hết. Nội thất vẫn không khác xưa là bao, mọi thứ có lẽ đã được giữ nguyên hiện trạng từ sau khi Hưng đi. Kì lạ thật, đã treo biển rao bán nhưng lại chẳng ai mua, trong khi nhà cậu ấy cũng thuộc vị trí rất rất đắc địa cơ mà?

Khoảng mấy phút sau, Roy mang đĩa bánh quy và hai tách trà đến, ngượng ngùng nói với tôi:

"Thật ngại quá, Thế Hưng nói khoảng bảy giờ tối cậu ấy mới về đến nhà. Có lẽ khi khác cô tới sẽ tiện hơn."

Hiện tại chỉ mới bốn giờ chiều, nếu đợi đến lúc Thế Hưng trở về cũng phải tầm ba tiếng, khá lâu đấy. Nhưng làm sao tôi có thể rời đi được? Cơ hội này tôi đã đợi gần hai năm rồi, vậy nên hôm nay tôi chắc chắn sẽ bắt được cậu ấy, dù cho có chờ đến khuya!

"Tôi đợi được mà."

"Nhưng giờ tôi có việc bận mất rồi, không thể ở nhà cùng cô được." Roy khó xử nhìn tôi.

Ngay lúc này mà tuỳ tiện xin ở lại nhà cậu ấy thì thật không phải phép cho lắm. Bởi vốn dĩ ngoài Hưng ra vẫn còn có Roy đang sống tại đây. Tình thế thay đổi rồi, tôi chẳng còn thoải mái ngồi một mình ở nhà cậu như trước nữa.

Trong lúc tôi đang đắn đo và đấu trang tư tưởng thì Roy chợt lên tiếng: "Hay cô cứ về nhà trước, bảy giờ tối hẳn đến sau. Khi nào Lucas về tôi sẽ báo lại cho cô."

"Ừm... cũng được." Tôi gật đầu đồng ý, vì đây là lựa chọn duy nhất rồi.

Dù vậy nhưng tôi vẫn không về ngay mà trực tiếp ghé vào một tiệm cà phê đối diện nhà Hưng để phòng hờ trường hợp cậu ấy bỏ đi lần nữa.

Nhất định không thể lạc mất cậu ấy được.

"Alo? Tối nay tao về trễ nhé, tao sắp tìm được Thế Hưng rồi, có thể sẽ ăn cơm bên nhà cậu ấy luôn." Tôi gọi đến số của Thuỳ Dương, thông báo cho cô ấy với giọng điệu vô cùng kiên định.

"Gì cơ?"

"Tao về trễ."

"Ý tao là vế sau."

"Tao tìm được Thế Hưng rồi."

"Từ từ, tao qua liền."

Tôi thở dài, lắng nghe âm thanh rơi bể đồ đạc từ đầu dây bên kia, có lẽ Dương lại vừa làm vỡ cái gì đó rồi. Tôi bật cười, ghé sát vào loa nói lớn:

"Không cần đâu, tao tự giải quyết được. Nếu nguy hiểm sẽ gọi mày ngay."

"Chắc không đấy?"

"Chắc mà."

"Khi nào gặp lại thằng đấy tao sẽ cho nó một vố."

"..."

****

Và đúng như Roy đã nói, gần bảy giờ tối thì tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của ai đó đang ung dung bước vào hẻm. Trên tay là túi giấy từ cửa hàng tiện lợi gần nhà. Tôi sợ bản thân lại nhầm lẫn nên dụi mắt nhìn kĩ thêm lần nữa, nếu lại nhận sai người như ban nãy thì quê chết mất.

Từ từ đã... tôi đoán không lầm thì... đây thật sự là Thế Hưng!

Chắc chắn là Nguyễn Trịnh Thế Hưng!

Tôi vội thanh toán tiền cho nhân viên rồi chạy một mạch ra khỏi quán. Lần này, lần này phải tận tay bắt sống cậu ấy!

Thế Hưng vẫn đi về phía trước vô cùng thong thả mà không hay biết đằng sau cậu ấy là một cô gái đang gấp gáp chạy đến. Nhưng khi khoảng cách ngày càng gần hơn thì tôi mới chạy chậm lại, chậm lại và sau đó là bước đi rất khẽ. Thế Hưng bằng da bằng thịt đây sao?

Tôi từ tốn vỗ nhẹ vào vai cậu ấy, nghiêng đầu mỉm cười: "Thế Hưng."

Hưng nhanh chóng xoay người về sau, ngẩn ngơ nhìn tôi với ánh mắt khó đoán. Thật là, vừa thấy khuôn mặt quen thuộc đó thì tôi dường như đã quên sạch mọi chuyện tồi tệ mà Hưng dành cho mình những năm qua mất rồi.

Năm đó chính Hưng là người không bảo vệ tôi khi Đình Nguyên xuất hiện, chính Hưng là người hứa sẽ cùng tôi thi vào FTU rồi chợt biến mất, chính Hưng là người để tôi ở lại thủ đô chật chội này một mình. Tất cả là tại cậu ấy.

Tôi vừa mỉm cười chưa lâu đã vội oà khóc nức nở. Tôi rất muốn giận cậu ấy, muốn hỏi cậu rằng, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế? Tại sao những năm qua tôi không thấy cậu đâu cả? Chẳng chịu liên lạc với tôi lấy một lần? Để tôi tủi thân hết ngày này đến tháng nọ?

Nhưng khi gặp lại Thế Hưng rồi, tôi mới nhận ra mọi chuyện cũng không to tát lắm, biết bao buồn bực, tức giận bỗng hóa thành gió, men theo lối cũ mà tan biến.

Hưng thấy sụt sịt thì trở nên luống cuống, lấy trong túi ra một bịch khăn giấy nhỏ, đưa đến trước mặt tôi.

"Em không sao đâu..." Tôi dùng tay quệt đi vệt nước mắt còn dính trên mặt, bật cười đáp: "Em vui quá ấy mà."

Thế Hưng nhíu mày khó hiểu, môi mấp máy như đang lục lại kí ức của bản thân, "Bạn... bạn là..."

Chưa kịp nghe cậu ấy nói hết thì một tấm lưng rộng lớn bất ngờ xuất hiện, chắn ngang và che khuất tầm nhìn của tôi. Miệng phát ra tiếng hung dữ như thể đang gầm thét:

"Ai cho mà làm Diệp Chi khóc? Thằng nhãi ranh!"

Giọng nói này... hình như là của...

"Mẹ mày nghĩ nhuộm tóc là ngầu à? Trần Minh Khánh anh đây cũng từng nhuộm đấy nhé! Nói cho mày biết luôn, mày đụng phải Diệp Chi là mà không xong rồi."

__________________________________

Hôm nay đăng chương trễ tí cho nó tâm linh.

*CHƯƠNG SAU "LỠ" CÓ BẤT NGỜ*


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com