Ngoài trời mưa như trút nước, tôi nằm trên sô pha xem TV.
Bạn tôi gọi điện, bảo quà sinh nhật gửi cho tôi đã đến, cứ nằng nặc đòi tôi phải xuống lầu nhận.
"Ban quản lý có thể gửi lên thẳng đây mà."
"Không được! Đây là một bất ngờ lớn, Giang Hi Nguyệt, cậu nhất định phải tự mình xuống."
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả một vùng đen kịt, những cột mưa dày đặc như sợi chỉ. Mới bốn giờ chiều mà khu chung cư đã bật đèn đường trước, tạo ra một vầng sáng vàng nhạt mờ ảo trong màn sương xám.
Tôi thở dài, đành chấp nhận số phận mà cầm ô lên.
"Tốt nhất là có bất ngờ thật đấy nhé!"
Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng đơn nguyên, mưa lớn như một tấm lưới úp xuống đầu, mặt ô bị hạt mưa đập “lộp bộp” không ngừng.
Tôi nhìn thấy dưới cột đèn đường không xa, có một bóng đen đứng đó.
Người đó không cầm ô, trong tay ôm một bó lớn thứ gì đó màu đỏ.
Anan
Tim tôi “thịch” một tiếng, lập tức tăng nhanh bước chân đi tới.
"Thật ngại quá, mưa lớn thế này sao anh không vào trong tòa nhà trú tạm——"
Người đàn ông đối diện ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng lọt vào tầm mắt tôi.
Hứa Duyên mặc vest đen, ôm một bó hồng tươi thắm.
Anh ta rõ ràng đã chăm chút kỹ lưỡng, tóc cắt rất ngắn, mái lòa xòa hơi vểnh lên, để lộ vầng trán mịn màng và xương lông mày sắc nét.
Cơn bão không khiến anh ta trở nên chật vật, ngược lại còn làm đôi mắt thêm long lanh, đen nhánh, tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
"Giang Hi Nguyệt, anh đến cưới em đây."
Hứa Duyên lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong lòng, quỳ một gối xuống đất.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt ửng đỏ, trong con ngươi phản chiếu ánh sáng lấp lánh của đèn đường.
Giọng Hứa Duyên nghẹn ngào.
"Anh đã tra cứu tất cả dự báo thời tiết trong tháng này, trận mưa hôm nay là lớn nhất."
"Nếu em thấy chưa đủ, anh có thể đợi trận mưa tiếp theo."
"Giang Hi Nguyệt, quay về bên anh, được không em?"
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Vạt váy trắng bị nước mưa thấm ướt, dính chặt vào bắp chân.
Ngẩn người một lát, tôi siết chặt chiếc áo khoác gió trên người.
"Anh bị thần kinh à, mưa to thế này còn bắt tôi ra ngoài."
Hứa Duyên khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ cẩn trọng, giơ chiếc nhẫn kim cương cao hơn nữa.
"Hi Nguyệt, em quên rồi sao, em vẫn luôn nói muốn anh cầu hôn em vào một ngày mưa lớn mà."
Tôi và Hứa Duyên là bạn học đại học, cũng là mối tình đầu của nhau.
Hai đứa gia cảnh đều bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học, cùng ở lại Nam Thành để lập nghiệp.
Khi đó, thu nhập của chúng tôi không cao, Hứa Duyên tan làm muộn, thường xuyên lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Hai đứa tằn tiện ăn uống, mua một chiếc xe điện.
Nam Thành nhiều mưa, gió cũng lớn, tôi ngồi phía sau, ôm chặt eo Hứa Duyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng nước mưa luôn hắt ngược vào từ dưới áo mưa, chỉ một lát sau, cả hai đã ướt sũng.
Đến giờ này, những chiếc xe trên đường cũng vội vã về nhà, chạy ngang qua chúng tôi, đạp ga một cái là b.ắ.n tung tóe nước.
Hứa Duyên rất buồn.
"Giang Hi Nguyệt, sau này anh nhất định sẽ để em ngồi chiếc xe tốt nhất, sẽ không bao giờ để em bị dầm mưa nữa."
Tôi siết chặt vòng tay, áp sát cơ thể mình vào tấm lưng rộng lớn của Hứa Duyên.
"Không sao đâu, em thích dầm mưa mà, mát mẻ biết bao!"
Vừa dứt lời, tôi đã run cầm cập vì lạnh.
Tối về nhà, còn bị sốt cao.
Hứa Duyên bất chấp mưa gió ra ngoài mua thuốc cho tôi, nấu trà gừng, dùng chăn quấn chặt tôi, nghiến răng nghiến lợi mà chửi rủa.
"Cái thời tiết quỷ quái này!"
Hứa Duyên khi đó áp lực công việc rất lớn, cả người như một sợi dây đàn căng cứng, tôi không muốn anh ta sống quá khổ sở, luôn tìm cách an ủi anh ta.
Tôi nói tôi thích những ngày mưa.
Ngày mưa thật lãng mạn, hai người có thể ôm nhau thật chặt một cách quang minh chính đại.
Nếu trời nắng mà làm thế, người khác chắc chắn sẽ nói hai đứa này không biết xấu hổ.
Hứa Duyên bật cười, nụ cười thoáng qua rồi nhanh chóng cụp khóe môi lại.
Anh ta đặt tay lên trán tôi đang nóng ran, ghé má lại gần, ôm tôi vào lòng.
"Anh xin lỗi."
"Đều tại anh vô dụng, để em phải chịu khổ theo anh."
Tôi ngẩng đầu lên, hôn lên má anh ta.
"Anh biết làm thế nào để ngày mưa trở nên lãng mạn hơn không?"
"Anh nên cầu hôn em vào một ngày mưa."
"Như vậy, sau này mỗi ngày mưa đều là ngày kỷ niệm đính hôn của chúng ta, anh sẽ không còn ghét ngày mưa nữa, đúng không?"
Hứa Duyên gật đầu lia lịa, vùi đầu vào vai tôi.
Những giọt nước ẩm ướt làm ướt đẫm bộ đồ ngủ của tôi.
Giọng anh ta khàn đặc như tiếng gió mưa rên rỉ ngoài cửa.
"Giang Hi Nguyệt, em thật là thiên tài."
"Sau này anh cầu hôn, nhất định sẽ chọn một trận mưa lớn nhất, lớn nhất."
Thế nhưng, bảy năm yêu nhau, tôi vẫn không đợi được lời cầu hôn của Hứa Duyên.
Tôi đã vài lần bóng gió, anh ta đều giả vờ không hiểu.
Anh ta nói, anh ta không muốn để tôi phải chịu thiệt thòi, anh ta muốn tôi trở thành cô dâu hạnh phúc và danh giá nhất.
"Em chẳng phải vẫn luôn thích cái khách sạn kiểu dân quốc đó sao?"
"Mỗi lần chúng ta đi ngang qua, em đều nói sau này muốn vào xem thử."
"Ông chủ anh hôm nay đi dự tiệc cưới ở đó, bảo mỗi bàn tốn hai mươi ngàn tệ."
Hứa Duyên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dùng thái độ gần như sùng kính để hứa với tôi.
"Sau này chúng ta sẽ kết hôn ở đó."