Tôi lạnh mặt.
"Hứa Duyên, anh bị làm sao thế?"
Hứa Duyên mím chặt môi mỏng: "Giận hóa thẹn rồi sao? Giang Hi Nguyệt, tôi nói cho em biết, em đừng có mà mơ tưởng, loại nhân vật như Cố Nam Tinh, em không với tới được đâu."
Tôi tức đến nỗi tiện tay vớ cái gối trên sô pha ném vào anh ta.
"Tôi thấy anh mới là bị úng não ấy!"
Hai người chúng tôi đùa giỡn một lúc, cuối cùng, Hứa Duyên chân thành xin lỗi tôi.
Anh ta nói anh ta quá để ý đến tôi, nhìn thấy tay Cố Nam Tinh đặt trên vai tôi, cả người anh ta đều muốn nổ tung.
"Anh chắc là điên rồi, Giang Hi Nguyệt, là em đã biến anh thành một kẻ điên."
Hứa Duyên ôm chặt tôi, dùng sức đến mức như muốn khảm tôi vào trong cơ thể mình.
"Thế giới của anh chỉ còn có em thôi, Hi Nguyệt, em tuyệt đối không được rời xa anh."
Chính miệng anh ta đã nói, chúng tôi c.h.ế.t cũng không thể chia lìa.
Nhưng sau này, người đích thân đưa tôi lên giường Cố Nam Tinh, cũng chính là anh ta.
Hôm đó, Hứa Duyên cũng như hôm nay, đã chăm chút kỹ lưỡng, mặc bộ vest đen, tóc chải gọn gàng.
Tôi nằm trên giường, nhìn anh ta ngồi xổm bên nhà vệ sinh lau giày da, trong lòng có biết bao niềm vui ẩn giấu, như những bong bóng nước, cứ thế sủi bọt, từ lồng n.g.ự.c tràn ra đến khóe môi.
Nụ cười trên mặt không sao che giấu được.
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Hứa Duyên sẽ chọn hôm nay để cầu hôn tôi.
Chúng tôi đã yêu nhau bảy năm, cuối cùng cũng có thể có một cái kết viên mãn. Mặc dù vẫn sống trong căn nhà thuê chật hẹp này, nhưng sau này, mọi thứ sẽ khác.
Hứa Duyên lau xong giày da, thấy tôi nằm trên giường cười.
Anh ta cũng mỉm cười theo.
"Hôm nay sinh nhật em, đưa em đi một nơi thật đẹp, lát nữa em nhớ ăn diện thật đẹp nhé."
Anan
"Ăn diện gì chứ, sinh nhật năm ngoái ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới nhà, năm kia là lẩu cay, mấy cái quán nhỏ đó, em mà mặc quá trang trọng thì không phải rất kỳ quặc sao."
Tôi và Hứa Duyên đã cố gắng hết sức để bám trụ lại thành phố này, thu nhập hai đứa không cao, chi tiêu hàng ngày cũng rất tiết kiệm.
Chỉ đến ngày sinh nhật của chúng tôi, mới ra ngoài ăn nhà hàng.
Hứa Duyên từng đề cập một lần, muốn đưa tôi đi ăn món Tây, nhưng lúc đó tôi đã mắng anh ta một trận.
"Món Tây làm sao ngon bằng lẩu chứ, em chẳng thích ăn mấy thứ đó, thịt thì sống, bánh mì thì khô, không đi không đi!"
Tôi chưa bao giờ ăn món Tây, để chứng minh quan điểm của mình, tôi còn cố ý tìm một số video ngắn trên mạng, để chứng minh những món Michelin được gọi là cao cấp đó tệ đến mức nào.
Michelin còn tệ đến thế, món Tây bình thường thì càng khỏi nói, căn bản không hợp khẩu vị người Hoa Hạ chúng ta.
Hứa Duyên bất lực.
"Được được được, đều nghe em, vậy thì đi ăn lẩu nhé?"
Quán lẩu vỉa hè dưới nhà, sáu mươi tám tệ một người, rau tự chọn, thịt cũng rất nhiều.
Tôi và Hứa Duyên ngồi đối diện nhau trên những chiếc ghế nhựa đỏ, hơi nước bốc lên nghi ngút quấn lấy chúng tôi, bao phủ khuôn mặt Hứa Duyên trong một lớp ánh sáng dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhắm mắt ước.
Mong năm này qua năm khác.
Hứa Duyên đều có thể ở bên tôi.
"Năm nay không đi mấy quán nhỏ đó nữa, đưa em đi ăn một bữa lớn."
Hứa Duyên thẳng người, từ dưới gầm giường rút ra một hộp quà.
"Thay chiếc váy này đi."
Đó là chiếc váy đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời, mặt váy bằng nhung xanh lục, ánh lên vẻ lấp lánh như gợn sóng.
Dây áo được cắt may tinh tế, để lộ phần lớn tấm lưng.
Tôi chạm vào vạt váy mà hét lên.
"Giống chiếc váy trong phim "Atonement" quá, đẹp thật đấy!"
Hứa Duyên sững sờ một lúc, ánh mắt tối sầm, trên mặt không chút ý cười.
"Em quả nhiên thích những thứ này."
Tôi không để ý đến biểu cảm của anh ta, vội vàng cởi đồ ngủ, thay chiếc váy liền màu xanh lục đó vào.
Tôi xoay vòng vòng trước gương.
"Em thích, cực kỳ thích, Hứa Duyên, đây là món quà em thích nhất trong số tất cả những món quà anh từng tặng em."
Tôi lao đến ôm Hứa Duyên, nhưng anh ta lại lạnh mặt, lùi lại vài bước.
"Đừng làm nhăn váy của em."
"Ồ, đúng vậy."
Tôi cẩn thận vuốt ve vạt váy, lén lút nhét cái mác vào trong cổ áo.
Chiếc váy này chắc chắn rất đắt, sau khi mặc xong, tôi phải tìm cách trả lại nó.
Mặc dù rất tiếc, nhưng loại vải đắt tiền này, tôi vốn chẳng có dịp nào để mặc, chỉ có thể để nó mục nát trong tủ vải rẻ tiền.
Điều này cũng là một sự lãng phí đối với nó.
Đợi tôi và Hứa Duyên dành dụm đủ tiền, mua một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ chín mươi mét vuông.
Hứa Duyên có thể đón mẹ anh ta đang bệnh ở quê lên ở cùng, anh ta sẽ không còn phải lo lắng đến mức mất ngủ cả đêm nữa.
Tương lai sẽ có thật nhiều váy, sẽ có thật nhiều ngày tháng hạnh phúc.
Tôi cười nắm lấy tay Hứa Duyên.
"Đi thôi, hôm nay đi đâu thế?"
"Khách sạn Ngoại Đảo."
Hứa Duyên nhìn chằm chằm vào mặt tôi, dò xét, chờ đợi phản ứng của tôi.
Tôi cố gắng nuốt xuống lời phản đối sắp buột miệng.
Khách sạn Ngoại Đảo rất đắt.
Nhưng tôi cũng không muốn trở thành một người bạn đời làm mất hứng.
Khi đó tôi trả lại chiếc váy này, Hứa Duyên chắc chắn sẽ cãi nhau với tôi, nếu ngay cả khách sạn cũng không đi, vậy thì tất cả những gì anh ta đã chuẩn bị tỉ mỉ cho tôi đều sẽ đổ bể, tôi không khỏi quá phụ lòng anh ta rồi.