Ngày thứ ba, Cố Nam Tinh đưa ra cái giá hai mươi triệu.
"Có thể chuyển khoản trực tiếp, anh suy nghĩ kỹ đi, vài ngày nữa, có thể tôi sẽ không còn hứng thú với Giang Hi Nguyệt nữa."
Hứa Duyên thất thần, im lặng một lúc lâu.
Lâu đến nỗi, Cố Nam Tinh tưởng anh ta sẽ từ chối.
Không ngờ, anh ta run rẩy rút điện thoại từ trong túi ra.
"Đây là số tài khoản ngân hàng của tôi."
Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi Hứa Duyên.
Tại sao?
Tôi biết nhân tính không chịu nổi thử thách, tôi biết hai mươi triệu đối với bất kỳ người bình thường nào cũng là quá nhiều.
Đừng nói là tình nhân, vợ chồng, con cái, thậm chí cha mẹ, cũng có thể bị bán đứng.
Nhưng tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng, chúng tôi phải khác.
Chúng tôi phải khác chứ.
Sau đêm đó, Hứa Duyên hoàn toàn biến mất.
Anh ta chặn tất cả các cách liên lạc của tôi, cho đến nửa năm sau, tôi mới biết từ bạn bè rằng Hứa Duyên đã ra nước ngoài.
Bạn tôi không hiểu chi tiết, ngược lại còn nghĩ rằng, tôi đã leo cành cao tìm Cố Nam Tinh, rồi bỏ rơi Hứa Duyên.
Cô ấy vô cùng tiếc nuối.
"Tôi là fan CP hàng đầu của hai người mà, hai người trai đẹp gái xinh, như thần tiên quyến lữ, sao lại đi đến bước này?"
"Nếu là vì tiền——"
Châu Lộ dừng lại một lát trong điện thoại, thăm dò hỏi tôi.
"Nếu bây giờ Hứa Duyên cũng trở nên rất giàu có, còn quay lại tìm cậu, hai người còn tái hợp không?"
"Tuyệt đối không thể nào!"
Tôi phủ định ngay lập tức.
Lúc đó tôi tưởng Châu Lộ chỉ nói bâng quơ, không ngờ cô ấy thật sự có ý muốn tác hợp chúng tôi.
Cuộc điện thoại hôm nay cũng là cô ấy gọi, nói gì mà quà sinh nhật chuẩn bị cho tôi, thực ra lại là Hứa Duyên đã ba năm không gặp.
Thật là phiền phức.
Tôi nắm chặt cán ô.
"Mưa lớn quá, nếu anh không có việc gì, tôi về trước đây."
Tôi không nhận chiếc nhẫn kim cương của Hứa Duyên, cũng lười nhìn anh ta thêm một cái nào nữa.
Hứa Duyên đứng dậy, ôm bó hoa hồng, lững thững theo sau tôi.
"Không chấp nhận cầu hôn cũng không sao, bạn cũ gặp mặt, dù sao cũng nên mời anh vào nhà ngồi chơi chứ?"
"Không tiện, chồng tôi sẽ ghen đấy."
Tiếng bước chân phía sau quả nhiên dừng lại.
Tôi đang thở phào nhẹ nhõm.
Thì nghe thấy Hứa Duyên cười khẩy một tiếng.
"Giang Hi Nguyệt, anh biết hết rồi."
"Nếu Cố Nam Tinh còn cần em, sao em lại sống trong khu chung cư hẻo lánh, rẻ tiền như thế này?"
Thấy tôi im lặng, Hứa Duyên hạ giọng.
"Anh xin lỗi."
"Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
"Mười phút, anh nói xong sẽ đi ngay, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anan
Tôi đưa Hứa Duyên về nhà.
Đặt ô ở lối vào, thay dép đi trong nhà.
Hứa Duyên nhìn ngắm hành lang chật hẹp, ánh mắt lộ vẻ xót xa.
"Hi Nguyệt, anh mua một căn hộ hai trăm mét vuông ở Hoa Đình rồi."
"Đồ đạc đều đã chọn theo sở thích của em, em dọn qua đó ở trước đi, việc gì phải chen chúc ở cái chỗ rách nát này——"
Cửa phòng mở ra, Hứa Duyên trợn tròn mắt.
Ai vào nhà tôi cũng đều có phản ứng này.
Nội thất sang trọng kiểu Ý bên trong căn hộ hoàn toàn không ăn nhập với môi trường giản dị bên ngoài.
Tôi nhún vai.
"Hai trăm mét vuông có hơi nhỏ không, tôi quen ở căn bốn trăm mấy mét vuông này rồi."
Vẻ mặt Hứa Duyên phức tạp.
"Em đã thông hết cả tầng rồi sao?"
"Xem ra hai năm trước, Cố Nam Tinh đối xử với em không tệ."
Tôi không tiếp lời anh ta.
"Mười phút, nói xong thì cút."
Hứa Duyên cười khổ.
"Hi Nguyệt, em trước đây đâu có hung dữ thế này."
Hứa Duyên cởi áo vest, tiện tay treo lên mắc áo, chiếc áo sơ mi trắng bên trong đã ướt sũng, dính chặt vào người, lờ mờ để lộ đường nét cơ bụng săn chắc.
Tôi quay mặt đi.
"Anh cứ đứng đó mà nói, đừng đi vào trong, làm bẩn tấm thảm nhập khẩu của tôi đấy."
Hứa Duyên dừng bước, ánh mắt u tối.
"Giang Hi Nguyệt, bây giờ em sống có tốt không?"
Tôi xòe hai tay, lắc nhẹ lòng bàn tay, ý bảo anh ta nhìn rõ môi trường xung quanh.
Ghế sô pha hơn một triệu tệ, thảm trải sàn mấy trăm ngàn tệ.
"Anh nói xem?"
Hứa Duyên như bị mù vậy, lại lộ ra ánh mắt đau lòng thương xót đó.
"Nếu Cố Nam Tinh thực sự để ý đến em, sẽ không mua cho em căn nhà cũ kỹ như vậy."
"Trên thế giới này, không ai yêu em hơn anh."
Tôi cười lạnh.
"Yêu nhiều đến mức nào chứ, yêu đến mức tự tay đưa tôi lên giường với người đàn ông khác sao?"
Hứa Duyên cụp mắt.
"Anh xin lỗi."
"Trước đây đều là lỗi của anh, là anh đã hiểu lầm em."
Ba năm trước, khi tôi hoàn toàn không biết gì, Hứa Duyên đã trải qua thời khắc tăm tối nhất đời mình.
Anh ta đã gây ra một sai sót nghiêm trọng trong công việc, công ty họp hành và quyết định sa thải anh ta, thậm chí còn phải đối mặt với một khoản bồi thường lớn.
Đúng lúc này, mẹ anh ta ở quê nhà lại bị ngã cầu thang, mấy người hàng xóm vội vàng đưa bà đến bệnh viện ngay trong đêm.
Bác sĩ chẩn đoán là bị đột quỵ, cần có người chăm sóc lâu dài.
Phí chăm sóc cũng là một con số không nhỏ, họa vô đơn chí, Hứa Duyên đau khổ đến mấy đêm không ngủ được.
Anh ta là người có lòng tự trọng cực kỳ cao, khi ở bên tôi, anh ta vốn đã cảm thấy mắc nợ tôi.
Xảy ra những chuyện này, anh ta càng không muốn làm gánh nặng cho tôi.
Điều kiện mà Cố Nam Tinh đưa ra, đối với anh ta, giống như người sắp c.h.ế.t đuối nhìn thấy khúc gỗ nổi.