Mưa Rơi Không Quay Về

Chương 7



Cố Nam Tinh tủi thân đến hốc mắt đỏ hoe.

"Giang Hi Nguyệt, em chỉ dữ dằn với anh thôi sao?"

"Em không dữ dằn với người khác, em——"

Cố Nam Tinh nói càng lúc càng chậm.

"Chỉ dữ dằn với anh, chỉ tát một mình anh thôi sao?"

"Có phải vì, từ tận đáy lòng em cảm thấy, anh là người đáng tin cậy, thói hư tật xấu chỉ dành cho người thân thiết nhất?"

"Vậy nên đêm đó ở khách sạn, em đã thích anh rồi, đúng không?"

Cố Nam Tinh rất nhanh đã tự mình dỗ dành bản thân vui vẻ trở lại.

"Anh mua món bít tết mà em thích nhất, bây giờ anh đi làm đây, em cứ nằm trên sô pha xem TV đi, ngoan, đừng mệt mỏi."

Nhìn bóng lưng anh ta lầm lũi trong bếp, vừa huýt sáo vừa bận rộn, khóe môi tôi không kìm được mà cong lên.

Tên ngốc này.

Đêm ba năm trước, sau khi cửa phòng đóng lại, tôi ôm đầu gối, ngồi trên sàn khóc nức nở.

Cố Nam Tinh đi đến an ủi tôi.

Tôi cảnh giác cởi giày cao gót, chĩa gót giày vào anh ta.

"Anh đừng lại gần!"

"Tôi cảnh cáo anh, buôn người là phạm pháp! Tôi là chính tôi, là công dân nước Hoa Hạ, có nhân quyền độc lập, anh mua Hứa Duyên cái quái gì chứ, hai người các người là cái thá gì!"

Tôi càng nói càng kích động, nắm chặt gót giày lao vào anh ta.

"Tân Hoa Hạ không có nô lệ!"

Lúc đó men rượu dâng lên, tôi đã không đứng vững được nữa rồi.

Trực tiếp nhào vào lòng Cố Nam Tinh, bị anh ta ôm trọn.

Tôi ra sức giãy giụa.

"Nếu anh dám đụng vào tôi một chút, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Tôi nói cho anh biết, đây là xã hội pháp trị, không phải tiểu thuyết bá tổng đâu, anh đừng hòng sỉ nhục tôi."

Cố Nam Tinh chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, phát ra tiếng dỗ trẻ con.

"Đừng sợ, Giang Hi Nguyệt, đừng sợ anh."

Vòng tay anh ta quá ấm áp.

Giọng nói quá dịu dàng.

Trong lòng tôi không kìm được dâng lên một nỗi uất ức.

Tôi vứt gót giày xuống, ôm lấy cổ anh ta, khóc càng dữ dội hơn.

Khóc đến sau cùng, đầu óc hình như cũng trở thành một mớ hỗn độn.

"Được rồi, anh cứ làm đi."

"Hứa Duyên muốn nhìn thấy tôi ở bên người đàn ông khác đến thế, tôi sẽ chiều anh ta."

"Anh làm đi!"

Sau đó những chuyện cụ thể, tôi hơi khó nhớ lại.

Trong đầu thoáng qua những mảnh vụn ký ức.

Là tôi đang điên cuồng xé quần áo của Cố Nam Tinh.

Anh ta yếu ớt chống cự, không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm tôi bị thương.

"Em đừng manh động, Hi Nguyệt, Giang Hi Nguyệt, đừng sờ nữa!"

Cuối cùng sau khi cởi được quần anh ta, hình như tôi đã nôn.

Cố Nam Tinh chăm sóc tôi cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi xấu hổ, khó chịu, lại hổ thẹn, xách giày chạy khỏi khách sạn mà không hề ngoảnh đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi trở về nhà.

Căn phòng thuê từng ấm cúng, ngăn nắp nay bừa bộn khắp nơi.

Hứa Duyên đã mang đi tất cả đồ đạc của mình, xóa sạch mọi dấu vết anh ta từng sống ở đây.

Cứ như thể anh ta chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Tôi ốm nặng một trận.

Vẫn là Cố Nam Tinh tìm đến tận nhà, không quản ngày đêm chăm sóc tôi.

Khi anh ta lau người cho tôi, má tôi đỏ bừng, nhưng vẫn không quên trừng mắt cảnh cáo anh ta.

"Anh rốt cuộc đã dùng cái gì để uy h.i.ế.p Hứa Duyên?"

"Anh đừng làm bậy, tôi là chính tôi, giao dịch giữa anh và Hứa Duyên không liên quan gì đến tôi, biết không?"

Cố Nam Tinh thành thật gật đầu.

"Anh biết, em yên tâm đi."

Khoảng thời gian đó, tôi cũng mất việc, cả ngày cứ thất thần ở nhà.

Cố Nam Tinh thường xuyên đến thăm tôi, mang đồ ăn cho tôi, đưa tôi đi dạo giải sầu.

Tôi hoàn toàn không biết ơn.

Trong lòng tôi vẫn luôn bùng cháy ngọn lửa giận dữ.

Tôi thấy người này quá kiêu ngạo, anh ta tùy tiện ném ra hai mươi triệu, đã dễ dàng đập tan hạnh phúc của tôi và Hứa Duyên.

Làm sao anh ta có thể cao cao tại thượng đến thế?

Anh ta nhất định đã uy h.i.ế.p Hứa Duyên, Hứa Duyên rốt cuộc thế nào rồi?

Cho đến khi bức ảnh đó xuất hiện trước mắt tôi.

Trong ánh mắt của Hứa Duyên, là sự thoải mái và đắc ý mà tôi chưa từng thấy.

Anh ta đã phản bội tình yêu của chúng tôi.

Còn tôi lại ở lại trong đống đổ nát, kiên trì giữ vững trận địa.

Thật giống một tên hề.

Chuyện này hoàn toàn đánh gục tôi.

Tôi nhanh chóng trả lại căn phòng thuê đầy kỷ niệm đó, tìm một công việc khác, và chuyển đến khu chung cư hiện tại.

Cố Nam Tinh tìm tôi mấy ngày liền.

"Dọn nhà sao không nói với anh một tiếng?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

"Tôi có nghĩa vụ gì phải nói với anh?"

Cố Nam Tinh: "Chúng ta không phải bạn sao?"

"Không phải, anh là tên tư bản đáng ghét, chúng ta là kẻ thù giai cấp!"

Cố Nam Tinh giơ tay đầu hàng.

"Được được được, vậy kẻ thù muốn mời em ăn cơm, em có thể làm thịt anh một bữa thật lớn được không?"

Tôi nheo mắt lại.

"Cố tổng nếu thật sự có thành ý, chi bằng đến nhà tôi, nấu một bữa cơm cho tôi ăn?"

Anan

Lúc đó tôi chỉ muốn sỉ nhục Cố Nam Tinh.

Một thiếu gia cao cao tại thượng như anh ta, dù có theo đuổi phụ nữ, cũng chỉ tặng xe sang, trang sức quý giá.

Chắc không ai dám sai anh ta làm những việc này đâu.

Những người như vậy, chỉ cần lòng tự trọng bị tổn thương một chút, sẽ lập tức cảm thấy trò chơi này không còn vui nữa.

Không ngờ, Cố Nam Tinh lại vui vẻ đồng ý.

Nhìn dáng người cao lớn của anh ta, bộ vest chỉnh tề, chen chúc trong căn bếp nhỏ hẹp, tối tăm của tôi, thật sự có một cảm giác tách biệt giữa hiện thực và ảo ảnh.