Mùa Xuân Ấy

Chương 11



Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm.

Nhân lúc nó chỉ là một phôi thai bé xíu, bỏ đi là cách tốt nhất.

Nhưng khi tôi vào viện, vừa truyền dịch xong, anh đã tìm đến bệnh viện.

Anh bước vào phòng bệnh, cầm phiếu thủ thuật của tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy anh giận đến thế.

Đôi mắt bướng bỉnh đầy sắc bén ấy giờ phủ sương lạnh, lạnh đến tột cùng.

“Triển Nhan.”

Anh gọi tôi, giọng khàn run rẩy.

Đám sương băng ấy dần tan, hóa thành nỗi đau tấy đỏ và thất vọng.

“Tại sao không giữ con?”

“Trần Hiến Châu?”

Tôi bàng hoàng ngồi dậy.

“Triển Nhan, tại sao em không muốn giữ con?”

Anh nắm lấy vai tôi, các ngón tay run lên từng đợt.

Nước mắt tôi chợt tuôn: “Em chỉ không muốn gây phiền phức cho anh…”

“Không muốn gây phiền phức cho anh, hay còn vì lý do gì khác?”

Không đợi tôi trả lời, anh bất giác cười giễu:

“Em đã biết chuyện Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư sẽ không cưới nhau, nên em mới quyết định bỏ đứa bé, đúng không?”

“Anh nói gì cơ?” Tôi ngơ ngác.

“Nhưng anh sẽ không để các người toại nguyện.”

Ánh mắt anh đỏ rực:

“Vừa rồi, anh gọi về nhà họ Trần, bố mẹ anh đã biết em có thai, cũng biết anh muốn cưới em.”

“Cưới?”

“Đúng, kết hôn.”

Anh nâng mặt tôi, lau đi những giọt lệ vương khóe mắt.

“Chính em đã tự hứa với anh rồi.”

“Hứa sẽ ở bên anh.”

“Hứa công khai quan hệ của chúng ta.”

“Triển Nhan, em đã nói thì không được nuốt lời.”

“Nhưng nếu cô gái anh thích quay về thì sao?”

Mắt tôi giàn giụa, tôi ngẩng lên nhìn anh, nước mắt vẫn không ngừng tuôn.

“Em chỉ không muốn anh hận em.”

“Không muốn khi cô gái anh yêu trở lại, em lại chiếm mất vị trí vốn thuộc về cô ấy, anh sẽ oán hận em.”

“Nên em mới nghĩ, trước khi em yêu anh, trước khi đứa bé cảm nhận được gì, dứt khoát chấm dứt, đỡ đau lòng.”

“Cô gái anh thích à?”

“Đúng, em có hỏi anh, anh bảo anh từng thích một người.”

“Tại sao em không hỏi, người anh thích là ai?”

“Ai cơ?”

Anh ôm mặt tôi, khẽ cười: “Triển Nhan, em vào thư phòng của anh xem, sẽ biết câu trả lời.”

16

Lần nữa tôi theo anh về nhà.

Anh đưa cho tôi đôi dép mới, đồ nữ, màu hồng xinh xắn, đúng cỡ chân tôi.

“Chẳng phải anh bảo em đừng vào thư phòng sao?”

“Hồi trước không cho, giờ được rồi.”

“Vì sao?”

“Vào đó rồi sẽ biết.”

Anh trông có vẻ không tự nhiên.

“Anh xuống dưới một lát để lấy ít đồ.”

Dứt lời lại dặn: “Em đi lại cẩn thận, đừng để ngã.”

“Biết rồi biết rồi.”

Thư phòng của anh cũng khá rộng, sách xếp kín cả phòng.

Nhưng không gian trở nên lạc lõng vì chiếc bàn làm việc và bức tường đằng sau.

Trên tường dán đầy ảnh to nhỏ.

Chỉ cần chú ý một chút sẽ nhận ra, ảnh nào cũng có tôi.

Từ hồi mẫu giáo, tiểu học, đến lúc chúng tôi lớn dần, số ảnh càng ngày càng ít.

Trên bàn có một khung ảnh hồng đính đá, kiểu “bánh bèo” hiếm thấy, bên trong là tấm ảnh hai đứa nhóc.

Cô bé con là tôi, buộc nơ bướm to tướng, cười hớn hở vô tư.

Cậu bé là anh, cao hơn tôi gần nửa cái đầu, tạo dáng trước ống kính.

Khung ảnh ấy là quà Tết Thiếu nhi tôi tặng anh.

Mặt sau còn nguệch ngoạc dòng chữ: “Chúc Triển Nhan và Trần Hiến Châu, tình bạn dài lâu!”

Tôi không nhịn được bật cười.