Vừa bước đến cửa, Cố Thanh Hoài gọi tôi lại.
“Triển Nhan.”
Tôi vô thức ngoảnh đầu.
2
Ánh đèn nơi hành lang phủ xuống gương mặt Cố Thanh Hoài.
Tạo nên mảng tối lớn.
Khoảng cách khá gần, nhưng tôi cũng không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.
“Có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Hoài không lên tiếng, chỉ liếc qua chiếc cổ của tôi.
“Em đổi dây chuyền rồi à?”
Tôi sững người một chút, rồi đáp ngay: “Ừm, đổi rồi.”
Trước đây tôi đeo sợi dây chuyền kia suốt 4 năm.
Đó là món quà anh tặng lúc sinh nhật tôi 18 tuổi, cũng là thứ tôi từng yêu thích nhất.
Anh khẽ nhếch môi, nụ cười đó tôi không sao đoán nổi.
“Lần họp mặt trước sao em không đến?”
Lần họp trước… tôi ngẩn ra, chợt cảm thấy vành tai hơi nóng.
Ban đầu tôi định đến, nhưng hôm đó Trần Hiến Châu đột nhiên hẹn tôi.
Thế là hai chúng tôi cùng cho bạn bè leo cây.
“Tránh mặt anh à?” Anh hỏi hờ hững.
“Tôi có việc đột xuất, nên không đến được.”
Có vẻ Cố Thanh Hoài không mấy tin tưởng.
Nhưng anh cũng không hỏi thêm, liền đổi chủ đề: “Em thấy Lâm Mạn Thư thế nào?”
Tôi trả lời rất chân thành: “Rất xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, nhìn là biết cô ấy được dạy dỗ đàng hoàng.”
Cố Thanh Hoài nhìn tôi chằm chằm không rời: “Anh cũng thấy vậy. Cho nên anh bỗng nhiên muốn kết hôn với cô ấy.”
“Tốt thôi, đến lúc đó nhớ đưa thiệp mời cho tôi nhé.”
Cố Thanh Hoài bất chợt cười khẽ: “Được, lúc đó sẽ gửi cho em đầu tiên.”
Nói xong, dường như anh chẳng muốn để ý tôi nữa, xoay người bỏ đi luôn.
Tôi cũng không nán lại, gấp rút đi rửa phần kem dính trên mặt.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh đã thấy Trần Hiến Châu đứng đó hút thuốc.
“Anh không phải đi công tác sao?”
Tôi có chút bất ngờ, vừa lấy khăn giấy lau mặt vừa hỏi.
Trần Hiến Châu dập điếu thuốc, nhìn tôi qua tấm gương với vẻ cười như không:
“Về từ sớm rồi. Nếu không đã bỏ lỡ màn kịch vừa nãy.”
Tôi quay lại, vo tròn khăn giấy rồi ném về phía mặt anh:
“Ý gì đây, Trần Hiến Châu?”
Anh không tránh, bị ném trúng vẫn tỏ vẻ rất khoái chí:
“Sao hả, tôi chỉ đi công tác có hai ngày, hai người bọn em lại muốn bùng cháy tình cũ à?”
3
“Cháy cái gì mà cháy, trước giờ đã bao giờ cháy đâu.”
Tôi bực bội lườm anh.
Trần Hiến Châu gật đầu: “Cũng đúng.”
Nói rồi, anh đột nhiên tiến lên một bước: “Đừng cử động.”
“Sao vậy?”
Anh cúi xuống, đưa tay lau đi chút kem dính trên dái tai tôi: “Váy của em cũng bẩn rồi.”
“Tôi biết.”
“Đi công tác, tôi có mua cho em chiếc mới, có muốn thử không?”
Khi theo Trần Hiến Châu lên phòng trên lầu, tôi hơi choáng váng.
Thật ra từ nhỏ chúng tôi đã không hợp nhau.
Anh ta hay bắt nạt tôi, vừa chê tôi hay làm nũng, vừa liên tục trêu chọc tôi.
Về sau khi tôi đuổi theo Cố Thanh Hoài, trong mắt bạn bè trong giới, tôi chỉ là một trò vui vô hại.
Nhưng có vẻ anh ta lại rất khó chịu với dáng vẻ tôi đeo bám dai dẳng.
Nhiều năm nay, chúng tôi gần như không qua lại gì.
Vậy mà sau lần ấy, trong tình huống trớ trêu, chúng tôi xảy ra quan hệ.
Mọi thứ bỗng trở nên rối loạn.
Tôi vốn đã xóa liên lạc với anh ta, định từ nay cắt đứt hẳn.
Nhưng có vẻ Trần Hiến Châu lại nghiêm túc thật.
Lần trước gặp mặt, tôi định nói chuyện dứt khoát với anh.
Không biết thế nào lại lăn lên giường thêm lần nữa.