Vương đại nhân hiện đang tạm trú tại công đường.
Nhị gia đi là để dâng thêm ngân phiếu, còn ta thì nhân đó đến thăm Thu Nhạn.
Khi gặp nhau, vì đang giả làm nam giới, ta không dám đến quá gần nàng.
Thu Nhạn mặc xiêm y bằng gấm lụa, nhìn rực rỡ hơn trước kia nhiều.
Chỉ là trên mặt không hề có lấy một nụ cười, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây phong.
Bên cạnh còn có tiểu a hoàn hầu hạ.
Nghe thấy tiếng ta, nàng mới khẽ động đậy.
“Tiểu thư vẫn khỏe chứ?
Dưới đệm giường của ta còn ít ngân phiếu, ngươi giữ lại một ít, phần còn lại thì đưa cho người nhà ta.”
Giọng nàng rất nhẹ.
Nàng vốn điềm tĩnh, còn ta thì vành mắt đã đỏ hoe:
“Tỷ ơi, tỷ… tỷ thật sự ổn chứ?”
“Đương nhiên là ổn,” - nàng đáp,
“Đại phu nhân đã trả lại toàn bộ khế ước thân phận cho nhà ta.
Ngươi quay về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt.
Sau này đến kinh thành, có lẽ vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Khi ta trở về, trời đã ngả tối.
Ta còn đang chìm trong buồn bã, đến lúc phát hiện đi nhầm đường thì đã muộn.
Nhị gia từ trong xe ngựa thò người ra, một tay túm lấy ta — khi ấy đang ngồi ở ghế bên cạnh xa phu — kéo thẳng vào trong xe.
Ta muốn kêu lên, nhưng bàn tay gã đàn ông đã bịt chặt miệng ta.
Ký ức mơ hồ chồng lên quá khứ năm nào.
Năm ta chín tuổi, hắn cũng từng bịt miệng ta như vậy.
Ta ra sức vùng vẫy.
Nhị gia đè chặt ta xuống, đến nỗi ta không sao thở nổi.
“Con nhóc này, để ta nhớ nhung bao lâu.
Lần nào gặp cũng chạy nhanh nhất, cái dáng vẻ e sợ này, thật khiến người ta ngứa ngáy!”
Gã đàn ông đó chẳng màng đến việc xa phu vẫn đang ở ngay bên ngoài rèm xe, cứ thế làm càn.
Ta gào, ta khóc.
Chân gần như đạp thủng cả khoang xe.
Xa phu bên ngoài tuyệt nhiên không có lấy một chút phản ứng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới thoả mãn mà buông ta ra, thong thả chỉnh lại y phục.
“Giờ trong nhà đang loạn, ngươi có mách cũng chẳng ai để tâm đâu.
Nếu Vũ Nhu mà biết, lại khóc lóc thêm một trận.”
Đau lắm… đau đến tê dại cả người.
Ta nghĩ… chắc Thu Nhạn tỷ cũng từng phải chịu nỗi đau như thế này.
24.
Đoàn rước dâu Tạ gia chỉ còn ba ngày nữa sẽ tới.
Trong phủ gấp rút giăng đèn kết hoa, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Việc sắp xếp hành lý của tiểu thư, có chỗ cần phải hỏi Trương nhũ mẫu.
Bà ấy đang ở viện đại phu nhân, ta bèn tìm tới.
Vừa khéo, đi ngang qua cửa sổ hoa, ta nghe được hai người đang trò chuyện.
Đại phu nhân nói:
“Ba người không may mắn, chỉ cho mang theo hai a hoàn thôi.”
“Tiểu thư mà biết chắc lại buồn lòng,” -c Trương nhũ mẫu lo lắng.
“Lo gì, cứ giấu nàng là được.”
“Phu nhân định giữ lại ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại phu nhân trầm ngâm một lúc:
“Con bé tên Tuyết Oanh kia, ngạo mạn, nhiều chủ ý, cứ để nó ở lại.”
Trương nhũ mẫu vâng dạ, còn đại phu nhân thở dài:
“Tiếc thay, nếu còn Thu Nhạn, Vũ Nhu vào kinh rồi, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.”
Ta vội vàng rút lui, giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm.
Được theo tiểu thư vào kinh, thì có thể sẽ gặp lại Thu Nhạn tỷ.
Thật tốt… ông trời lần này coi như cũng có mắt.
Vừa vòng qua giả sơn, không ngờ lại chạm mặt Nhị gia.
Chuyện đêm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu, khiến ta sợ hãi muốn tránh né.
Nhưng hắn đã nhanh tay túm lấy ta, kéo thẳng ra sau giả sơn.
Thấy ta định kêu lên, Nhị gia bật cười lạnh:
“Gọi người tới thử xem, ngươi còn giữ được mạng không.”
Tiểu thư sắp thành hôn, nếu bị người ta phát hiện ta và Nhị gia có tư tình, ta nhất định không thể theo nàng vào kinh được.
Chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn làm xong, khàn giọng ghé bên tai ta:
“Yêu tinh nhỏ, ngươi thật quyến rũ.”
Vẫn đau đớn như lần trước.
Ta trở về, nén buồn nôn mà lau rửa bản thân, chỉ tự nhủ:
Chỉ cần được theo tiểu thư đến kinh thành, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Mọi chuyện… sẽ không tốt lên được nữa.
Hôm sau, đôi ngọc như ý của Khương thị bỗng dưng biến mất.
Phủ vốn đang rối ren, đại phu nhân giận lắm, thề phải bắt cho ra kẻ trộm, hạ lệnh lục soát toàn phủ.
Khi tới lượt ta, trong rương lại lục ra thắt lưng và khăn thấm mồ hôi của đàn ông.
Chuyện đó chưa nghiêm trọng bằng — trong đấy còn có một túi hương, thêu cảnh nam nữ hoan hỷ!
Tất cả đều không phải của ta!
Ta vừa mở miệng định giải thích, đã bị một bà tử bên cạnh đại phu nhân vung tay tát ngã.
Ta gắng gượng đứng dậy, thì thấy Tuyết Oanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, còn lùi ra xa khỏi ta mấy bước.
Viện Lê Phương chỉ có bấy nhiêu người.
Chuyện gì xảy ra, ta còn không rõ sao?
Đại phu nhân muốn đánh c.h.ế.t ta, làm gương cho kẻ khác.
Không ngờ, Phương quản gia bá lại đích thân đến cầu xin.
Ông ta nói rằng, ta và con trai ông ấy tình đầu ý hợp, nên mới trao nhau tín vật.
Ngay trước mặt đại phu nhân, lão móc ra một cái đê bạc:
“Đây là tín vật Lập Xuân cô nương trao cho con trai nô tài.”
Đại phu nhân ghê tởm bảo người mang ra cho ta xem:
“Là đồ của ngươi phải không?”
Nước mắt ta cứ thế rơi xuống.
Đúng, đó là đồ của ta — chiếc đê bạc Phương Luật tặng ta trước khi lên đường.
Ta từng đeo nó, đã có người trông thấy, nên không thể chối.
Lúc ấy, ta mới hiểu ra — cái chuyện mất ngọc như ý chỉ là một màn kịch dựng sẵn.
Nhị gia muốn giữ ta lại, bèn sai Tuyết Oanh giở trò, rồi đẩy con trai quản gia ra gánh chịu tiếng nhục.
Hai cha con họ bị đội cho một cái mũ xanh làm con rùa đội sừng.