Mùa Xuân Còn Mãi

Chương 15



27.

Năm mới qua đi, ta mười ba tuổi.

Người trong phủ không ai tin ta chỉ mới mười ba, vóc dáng đã như thiếu nữ mười lăm.

 

Đầu thu, ta lấy chiếc áo váy màu hồng tiểu thư từng tặng ra mặc thử.

Vậy mà lại vừa vặn.

 

Nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ mặc, chỉ gấp gọn lại, đặt vào đáy rương.

 

Không biết vì ngồi lâu hay vì điều gì, bỗng nhiên đầu óc quay cuồng, trong người nôn nao.

Ta khụ khụ mấy tiếng, Phương Trung thấy liền sai người đi mời lang trung.

 

Lang trung bắt mạch xong, nói ta có thai.

Còn cười chúc mừng.

 

Ta đặt tay lên bụng, chẳng có chút vui mừng nào, trong đầu mơ hồ hiện lên cái c.h.ế.t của Liên Hương.

Hình ảnh nàng, đầy máu, hiện ra rõ mồn một trước mắt.

 

Dạ dày ta cuộn lên, lại nôn ra.

 

Phương Trung tiễn lang trung đi rồi, quay sang bảo ta:

“Là nghiệt chủng, không được giữ.”

 

Ta cũng không muốn giữ.

 

Đi mua thuốc phá thai, uống vào mà không có tác dụng, bụng không đau, m.á.u chẳng ra.

 

Phương Trung nghiến răng:

“Muốn uống thì uống, không thì tao đánh cho sảy.”

 

Ta cố dốc thuốc vào, vẫn không có gì thay đổi.

 

Phương Trung nổi giận thật sự, chẳng buồn kiêng kỵ, đ.ấ.m đá ta túi bụi.

 

May mà hắn là một kẻ què.

 

Ta đẩy mạnh một cái, Phương Trung ngã sõng soài xuống đất.

Nhân lúc hắn còn đang lồm cồm bò dậy, ta bỏ chạy.

 

Ta biết, Phương Trung muốn đánh c.h.ế.t ta.

Từ lâu hắn đã muốn vậy rồi.

 

Sau khi đã chiếm đoạt thân xác ta, nỗi nhục vì bị đội sừng khiến hắn ngứa ngáy đến phát điên.

 

Ta đứng bên hồ Dược Lý, nhìn bóng mình in trong nước, chỉnh lại tóc tai, sửa sang y phục.

Rồi cứ thế, ta đi tìm Nhị gia.

 

Khương thị đang về thăm nhà mẹ đẻ, Nhị gia ở trong thư phòng.

 

Lần đầu tiên ta chủ động đến như vậy, Nhị gia động tình:

“Yêu tinh nhỏ, ta thật sự mê muội vì ngươi mất rồi.”

 

Nước mắt ta khẽ rơi xuống:

“Nhị gia ơi… Lập Xuân sắp c.h.ế.t rồi.”

 

Nhị gia đang cao hứng, nên ta nói gì hắn cũng muốn nghe:

“Làm sao vậy, bảo bối của ta?”

 

“Phương Trung cái tên què thối ấy nói sẽ đem chuyện của chúng ta kể cho Nhị phu nhân nghe… 

Hu hu… Nhị gia ơi, Lập Xuân thật sự sắp c.h.ế.t rồi.”

 

“Hắn vì sao phải làm vậy?”

 

“Hắn nói… hắn làm con rùa đội nón cũng đủ rồi .....

Nhị gia mà đi hỏi hắn bây giờ, hắn cũng không dám nói thật đâu…”

 

Nhị gia giận thật, khạc một bãi nước bọt:

“Đáng c.h.ế.t từ lâu rồi, còn dám đụng đến người của ta.”

 

Đêm đó ta không quay về.

Sáng hôm sau, Phương Trung c.h.ế.t đuối trong ao Dược Lý.

 

Ta mặc đồ trắng, giữ tang cho hắn.

 

Nửa đêm, Nhị gia lẻn vào phòng, ôm lấy ta đòi hôn.

 

“Gái mặc áo trắng mới là đẹp nhất.

Bộ dáng này của ngươi, làm ta mê c.h.ế.t đi được.”

 

Trong tay ta đang cầm kéo.

Khi hắn cúi xuống hôn ta, ta thẳng tay đ.â.m kéo vào mắt hắn.

 

Tiếng thét thảm thiết của hắn vang lên, khiến ta chỉ thấy khoái chí đến cực điểm.

Ta còn muốn đ.â.m tiếp, nâng kéo lên chuẩn bị ra tay lần nữa.

 

Nhưng sức đàn ông mạnh hơn hẳn, hắn vặn tay ta lại, kéo rơi cây kéo.

Rồi đá ta một cú bay ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiếng động làm cả trong phủ sáng rực đèn đuốc.

Người người đều bị đánh động, ào ào kéo đến.

 

Nhị gia ôm lấy con mắt bị thương, giận dữ quát:

“Con tiện tỳ này dụ dỗ ta không được, liền ra tay hãm hại!”

 

Ta bị đám gia đinh trói chặt hai tay ra sau, ép quỳ trước mặt Nhị gia và lão gia.

 

Phương bá chỉ vào cỗ quan tài của Phương Trung, mắng ta không giữ đạo làm vợ.

 

“Đã thế thì… dìm xuống hồ!”

Một câu nhẹ bẫng của lão gia, ta lập tức bị nhét vào cái lồng tre vốn dùng để nhốt lợn.

 

Ao Dược Lý không phải nơi để nhấn chìm một đứa tiện tỳ như ta.

 

Bọn họ đốt đuốc sáng rực, định mang ta ra ngoài phủ, dìm xác xuống sông.

 

Mắt trái của Nhị gia được băng bó sơ sài.

Chính tay hắn trói đá vào người ta.

 

Đến nước này rồi, cái c.h.ế.t hình như cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

 

Ta khẽ cười:

“Đồ chó má… 

Ngươi hại ta đến bước đường này, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.”

 

Gã đàn ông chỉ còn một mắt cười âm hiểm:

“Chỉ trách ngươi sinh ra đã như vậy, khiến đàn ông phạm tội.

Ngươi cứ nằm dưới đáy sông ấy đi, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

 

28.

Có người lôi cái lồng tre, dấn dần xuống nước.

Nước ngập đến sau đầu, suýt tràn cả vào tai ta.

 

Nhưng đúng lúc ấy — bỗng vang lên vài tiếng “Ầm! Ầm!” dữ dội.

Đất trời rung chuyển!

 

“Giặc Man đánh tới rồi! Giặc Man đánh tới rồi!”

 

Đêm tối, Ninh huyện vốn im lìm, giờ giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi rồi nổ tung!

 

Trong chốc lát, tiếng khóc gào, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng người chen lấn chạy trốn vang lên hỗn loạn.

 

Trong bóng tối, hàng vạn mũi tên lửa bay thẳng vào khắp nơi trong thành.

Lửa bốc lên rợp trời, người ngã, ngựa đổ!

 

Nhà họ Phương thấy vậy, nào còn nhớ đến ta.

Tất cả xoay người, ùa về phía Phương phủ.

 

Xem như mạng ta chưa tận.

 

Có người đang tìm thuyền để trốn, thấy ta bị nhốt trong lồng, bèn tháo dây trói cho.

 

Nhưng ta không đi cùng họ.

Ta quay lại hướng về Phương phủ.

 

Trong phủ đã hỗn loạn thành một mớ.

Kẻ thì vơ vét tài vật, kẻ thì lo tháo chạy, chẳng ai để ý đến ai.

 

Ta cũng mặc kệ tất cả.

Từ trong bếp, ta lục được một cây kéo.

Rồi đi tìm Nhị gia.

 

Hắn đang trong phòng, bận bịu thu dọn sách họa mang theo.

 

Ta bước thẳng tới, đ.â.m xuyên yết hầu hắn.

 

Không ai để tâm.

Không ai cứu hắn.

 

Ta làm xong mọi chuyện, lòng thật sự cảm thấy vui sướng, thản nhiên bước ra khỏi phủ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lửa cháy dữ dội, như thể cả thành đều đang bốc cháy.

 

Binh lính Man tộc đi đến đâu, c.h.é.m g.i.ế.c đến đó.

Đàn ông gào thét, đàn bà cũng gào thét.

 

Bé gái, thiếu nữ, phụ nhân, bà lão — tất cả đều là con mồi.

 

Người Man dùng đúng thứ mà đàn ông hay dùng để hành hạ đàn bà.

Bất cứ chỗ nào cũng làm.

 

Ta nhìn mà chỉ muốn nôn.

 

Cầm lấy cây kéo trong tay, ta rạch thẳng lên mặt mình.