6.
Tuổi ta khi ấy còn nhỏ, thật ra chẳng hiểu đàn ông sẽ làm gì với mình.
Chỉ biết rằng những hành động hắn làm khiến ta rất sợ hãi.
Không kịp nghĩ ngợi, ta theo bản năng há miệng, cắn thật mạnh vào ngón tay hắn.
Nhị gia không phòng bị, lập tức kêu đau.
Hắn rút tay lại, giơ lên tát thẳng vào mặt ta:
“Con tiện nhân, còn dám làm ta bị thương?!”
Hắn đang cơn giận dữ, ta liền nhân cơ hội thoát khỏi vòng kìm kẹp.
Chân vừa chạm đất, ta chẳng buồn ngoái lại, cắm đầu chạy vào màn đêm.
Ta không biết mình có thể chạy được đến đâu, chỉ biết chạy thục mạng về phía bóng tối.
Phía sau, Nhị gia cùng tiểu đồng vẫn đang đuổi theo.
Dù sao bọn họ cũng là nam nhân trưởng thành, chẳng mấy chốc đã sắp bắt kịp.
Ta có thể cảm nhận được, chỉ cần hắn đưa tay ra là bắt được ta.
Rồi đôi tay đó sẽ lại mò mẫm khắp thân thể ta như khi nãy.
Mặt đau rát, chân cũng mềm nhũn, ta “phịch” một tiếng ngã nhào xuống đất.
Trên trời, nửa vầng trăng vừa bị mây che khuất, bốn phía mờ mịt.
Nhị gia dừng lại trước mặt ta, từ trên cao cúi xuống nhìn.
Dù chẳng trông rõ nét mặt hắn, ta cũng biết hắn nhất định đang vô cùng tức giận.
Bởi vì giọng hắn lạnh băng, còn kèm theo vẻ giễu cợt:
“Giả làm trinh liệt làm gì?
Ở bên ngoài ra vẻ ve vãn quyến rũ, chẳng phải là cố tình dụ dỗ à?”
Ta phủ phục dưới đất, thở dốc vì vừa chạy quá sức.
Tay chân đều rớm máu, đau rát vô cùng.
Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, lúc này đã có người tuần đêm cầm đèn lồng chạy đến.
“Ta hôm nay nhất định phải hái đóa hoa này cho bằng được!
“Chỗ này hôi thối quá, mau dậy đi cùng ta đi!”
Giọng hắn buốt lạnh như gió đêm.
Nhưng dẫu có người đến, thì có ích gì?
Chủ tử trong phủ muốn một đứa nha đầu nhóm bếp hầu hạ, người ta chỉ cảm thấy ta được ban ơn.
Ai sẽ tin lời một nô tỳ thấp kém như ta?
Ta cắn răng kìm nén sợ hãi, cố nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng bất giác dâng lên một tia vui mừng.
Thì ra ta đã chạy tới rừng trúc sau bếp.
Nhị gia vừa dứt lời, ta run rẩy đứng dậy.
Không chờ ai kịp phản ứng, ta lao thẳng vào nhà xí phía trước.
Không chút do dự, nhảy luôn vào hố phân.
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, đã là ngày thứ hai kể từ khi ta nhảy xuống hố phân.
Tối hôm đó, Nhị gia thấy ta toàn thân lấm lem dơ bẩn, liền bịt mũi bỏ đi.
Lý ma ma nói ta bốc mùi hôi thối, không cho ngủ trong phòng hạ nhân.
Ta tự múc từng thùng nước lạnh, dội lên người hết lần này đến lần khác.
Rồi thay bộ y phục sạch sẽ mà Lý ma ma quăng ra, ôm gối ngồi thu lu dưới hiên suốt một đêm.
Ban ngày, người không rõ đầu đuôi thì cười nhạo ta té vào hố xí, nhục nhã ê chề.
Còn kẻ biết rõ chân tướng, như Lý ma ma, lại càng buông lời đay nghiến khi ta nhóm bếp:
“Đúng là con tiện tỳ trời sinh, học mấy chiêu lẳng lơ kia chẳng bao lâu đã định quyến rũ chủ tử.
Không soi lại thân phận mình, chủ tử cao quý đời nào để mắt tới?”
Hai bà bếp bên cạnh phá lên cười:
“Cười c.h.ế.t mất thôi, ve vãn không thành, thấy nhiều người rồi xấu hổ quá nhảy xuống hố phân!”
Ta mím môi, không đáp nửa lời, lặng lẽ tiếp củi vào bếp.
Ta không dám giải thích, dẫu có nói, e rằng họ cũng chẳng tin.
Trong mắt những người này, những chuyện mờ ám giữa nam nữ, bao giờ cũng là nữ nhân chủ động dụ dỗ, nam nhân mới sa ngã.
Lửa cháy rực rỡ, phản chiếu lên tay ta một màu đỏ au, khiến người ta nhìn không ra những vết thương từ đêm trước.
Thế nhưng, dù ngoài da không thấy, trong người vẫn còn đau âm ỉ.
Tuy ta không bị hắn làm nhục thật sự, nhưng trong lòng, ta đã sợ Nhị gia đến thấu xương.
Chỉ mong được co ro mãi trong xó bếp này, cứ thế nhóm lửa cho đến hết đời.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Mãi đến khi Thu Nhạn bước vào, tiếng bàn tán trong bếp mới chịu dừng lại.
“Tiểu thư muốn hầm một bát chim bồ câu non.”
Nàng như vậy dặn dò, hai bà bếp liền cúi đầu “dạ” vâng, ngoan ngoãn đáp ứng.
Ta và Thu Nhạn tỷ chạm mắt nhau một cái, liền hiểu được ý nàng, lập tức bước ra ngoài.
Nàng hỏi, người tối qua ngã xuống hố phân có phải là ta không, lại dặn dò ta sau này phải cẩn thận.
Vừa nói, nàng vừa đưa cho ta một cái hộp quẹt, bảo rằng đi đêm thì ít nhất cũng có chút ánh sáng.
Ta nức nở, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.
Thu Nhạn sững người, hồi lâu mới rút khăn tay bên hông ra, lau nước mắt cho ta.
“Muội muội ngoan, cảm ơn vì đã tin mà kể với ta.
Khổ cho muội rồi.”
Nàng trầm mặc không nói, mà lúc ấy trong bếp, Lý ma ma đã bắt đầu bóng gió chửi ta lười biếng không chịu làm.
Ta vội lau nước mắt, chạy vào nhà bếp, chui luôn vào chỗ nhóm lửa.
Hình như Thu Nhạn vẫn đứng lặng ở đó rất lâu.
Hai ngày sau, Trương nhũ mẫu trong viện tiểu thư bất ngờ tới bếp.
Bà ta chỉ thẳng vào ta, nói với Lý ma ma:
“Chính con bé này.
Tiểu thư đích danh gọi nó đến viện Lê Phương hầu hạ.”