Vì quá ngu ngốc nên tôi bị ba mẹ đem cho người khác nuôi.
Họ dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng cô em gái thông minh.
Em gái tôi học hành thành tài rồi định cư ở nước ngoài, hoàn toàn không có ý định báo hiếu.
Khi về già, lúc cô đơn hiu quạnh, họ lại nhớ đến tôi.
Nhưng tôi vô tình nghe được họ nói với con gái tôi:
"Mày cũng ngu ngốc như mẹ của mày vậy."
Về sau, khi mẹ tôi sống một mình, không ai bên cạnh, bà ôm lấy những bức ảnh thời thơ ấu của tôi và tấm thiệp tôi từng tự tay làm tặng để vơi đi nỗi nhớ.
Còn tôi, lại đem tất cả những thứ từng gợi lại ký ức đau đớn đó — từng món một — đốt sạch ngay trước mặt bà.
...