Mùa Xuân Của Kẻ Ngốc

Chương 6



Là một số lạ.

Vừa nhấc máy, tiếng gào khóc của bà đã xộc thẳng vào tai tôi.

Bà nói:

“Điềm Điềm ơi, mau cứu ba con với! Con bé kia làm ông ấy tức đến ngất rồi…”

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngẩn ra:

Thì ra con người thật sự có thể bị tức đến ngất.

Hồi nhỏ tôi luôn lo sợ mình sẽ chọc giận ba mẹ đến chết.

Ai ngờ đến cuối cùng, người khiến họ ngã quỵ lại là cô con gái luôn làm họ tự hào.

Trước khi cúp máy, tôi bảo bà:

“Nếu muốn cứu người, bà nên gọi 120 thì hơn.”

Tôi nói nghe nhẹ tênh.

Nhưng sau khi cúp máy rồi, cả người tôi đơ ra như mất hồn.

Chồng tôi thở dài, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Anh bảo nếu thật sự có chuyện, kiểu gì họ cũng sẽ đưa về bệnh viện nơi anh làm.

Bảo tôi cứ yên tâm ngủ.

Quả nhiên, họ đưa vào đúng bệnh viện đó.

Xuất huyết não.

Ba tôi được cứu sống, nhưng bị liệt nửa người.

Khi mẹ ruột hoàn toàn không biết xoay xở ra sao, bà nhìn thấy chồng tôi.

Bà nhào tới ôm lấy tay anh, nói:

“Con ơi, cứu ba vợ con với…”

Chồng tôi đáp:

“Di chứng thế này thì chỉ có thể cải thiện nhờ phục hồi chức năng, đây không phải bệnh mà tôi có thể chữa khỏi.”

Mẹ lại nói:

“Giờ là lúc nào rồi, chuyện sống c.h.ế.t đấy con ạ, đây không phải lúc để giận dỗi đâu.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Anh gạt tay bà ra, lạnh lùng hỏi:

“Khi hai người bỏ mặc một đứa trẻ ốm đau ở nhà một mình, có từng nghĩ đó là chuyện sống c.h.ế.t không?”

Mẹ lại lau nước mắt.

Sau đó, bà gọi điện cho dì út, nhờ dì trong thời gian họ nằm viện giúp mang cơm tới.

Bà cứ như một tiểu thư được chiều chuộng từ bé, luôn tin rằng khi mình gặp chuyện, cả thế giới đương nhiên phải bỏ hết thành kiến để giúp bà vượt qua khó khăn.

Mà thật ra, trước giờ đúng là như vậy.

Ai cũng thương bà.

Bà sinh tôi, bà ngoại liền nhận nuôi giúp.

Bà không muốn nuôi tôi, liền ném cho dì út.

Bất kể bà nói gì, chồng bà đều nuông chiều vô điều kiện.

Giờ đến dì út, cũng có một cảm giác nợ nần khó lý giải, cuối cùng đành nhận lời.

Dì lén tôi mang cơm đến bệnh viện vài ngày.

Nhưng khi về, trạng thái rõ ràng không ổn.

Tôi gặng hỏi mãi mới biết, mỗi ngày mẹ ruột đều bám lấy dì kể khổ, nói mình cô đơn, tương lai khó khăn thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong lúc nói thấy có lỗi với tôi, lại vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện tôi hồi nhỏ từng yêu bà ta đến mức nào.

Tối đó, dì ôm tôi, nghẹn ngào nói:

“Điềm Điềm à, nếu con muốn về lại với mẹ ruột, mẹ cũng không trách con. Chỉ cần con vui, mẹ cũng vui rồi.”

Tôi trêu dì giống như “cục khóc di động”, khiến bà vừa cười vừa khóc.

Hôm sau, tôi chủ động thay dì mang cơm đến bệnh viện.

Khi mẹ ruột nhìn thấy tôi, vẻ mặt bà như mừng đến phát khóc — nhưng lại chẳng hề bất ngờ.

Cứ như thể… tất cả đều nằm trong dự liệu của bà.

Bà nói:

“Điềm Điềm à, mẹ biết mà… từ nhỏ con đã là một đứa con hiếu thảo.”

Từ nhỏ…

Tôi phải cố gắng lắm mới khiến bàn tay đang cầm hộp cơm không run lên.

Mẹ ruột bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói lời ăn năn:

“Điềm Điềm, mẹ biết con sẽ đến. Mẹ biết con sẽ hiểu cho mẹ…”

“Hồi nhỏ con đã như vậy rồi, mẹ nói gì con cũng nói yêu mẹ nhất.”

“Điềm Điềm à, mẹ biết trong lòng con có nhiều tiếc nuối. Cho mẹ một cơ hội, cũng là cho chính con một cơ hội… để mẹ được bù đắp cho con.”

Tôi đi thẳng tới đầu giường ba ruột, đặt hộp cơm giữ nhiệt xuống.

Lần đầu tiên sau hai mươi năm, tôi nhìn gần gương mặt mẹ ruột đến vậy.

Khóe mắt từng kiêu hãnh và xinh đẹp đã có nếp nhăn.

Hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc.

Đó từng là gương mặt mà tôi yêu nhất, là vòng tay mà tôi khao khát nhất — giờ đang ở ngay trước mắt tôi.

Vậy mà tôi chỉ thấy buồn cười.

Tôi nói:

“Đúng vậy. Trước đây người tôi yêu nhất chính là bà.”

“Khi ấy tôi thấy bà là người đẹp nhất trên đời.”

“Tôi thấy vòng tay của bà là nơi ấm áp nhất thế gian.”

“Vì yêu bà, nên tôi ghét chính bản thân mình. Tôi ghét mình quá ngu ngốc, sợ mình sẽ khiến bà tức chết.”

“Có đêm tôi lén bò dậy sờ mũi bà xem bà còn thở không, chỉ vì sợ bản thân mình làm bà tức đến c.h.ế.t thật.”

“Khi được phát hạt dẻ cười ở trường, tôi không dám ăn một hạt nào, chỉ muốn mang về để bà vui.”

Mẹ đưa tay bịt miệng, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Tôi rút cho bà một tờ khăn giấy.

“Tình yêu của một đứa trẻ dành cho mẹ mình…Tôi tin là bà hiểu.”

Mẹ gật đầu lia lịa, giọng nghẹn lại:

“Hiểu, mẹ hiểu mà…”

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp:

“Nếu bà đã hiểu, thì chắc bà cũng sẽ hiểu rằng, giờ tôi cũng rất yêu người mẹ của mình.”

“Người đã ở bên tôi suốt hai mươi năm qua. Tôi yêu dì ấy… giống như từng yêu bà vậy.”

“Cho nên…”

“Tôi không muốn mẹ tôi phải chịu bất kỳ uất ức hay tổn thương nào, dù là một chút.”

“Tôi không muốn ai nói điều gì khiến mẹ tôi buồn, khiến bà phải băn khoăn hay tổn thương — dù người đó là ai, tôi cũng sẽ không tha thứ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com