Mùa Xuân Ở Biện Kinh

Chương 1: 1



1

Ta tên Khương Trầm, tự là Đại Xa. Năm mười tuổi, phụ thân ta qua đời, mẫu thân ta cũng mất, ngoại tổ phụ thương ta cô khổ, liền đón ta từ Thanh Châu đến Biện Kinh. 

 

Ngoại tổ phụ ta là võ quan, quanh năm không ở kinh thành, nên cửu phụ, cửu mẫu nuôi ta bên cạnh. Cửu phụ ta có một con trai và ba con gái, trong đám huynh tỷ đệ, chỉ có tam tỷ Trần Vũ là con di nương, thân thiết với ta nhất. 

 

Ở Biện Kinh nhiều năm, ta và tỷ tỷ cùng ăn cùng ở, cùng đọc sách cùng vui chơi. ta còn từng nói đùa lớn lên muốn cùng lúc gả cho hai huynh đệ. Như vậy chúng ta có thể tiếp tục cả đời bên nhau không rời. 

 

"Một tiểu nương tử đoan trang, miệng toàn 'gả phu, gia phu', chẳng biết xấu hổ sao?" 

 

Mỗi khi ta nói năng không kiêng nể gì, tỷ tỷ luôn dở khóc dở cười. ta lại chẳng để ý chút nào: "Phu tử nói ăn uống và sắc dục là bản tính con người, nếu gặp được tiểu lang quân vừa ý, ta đương nhiên sẽ gả." 

 

"Nếu tiểu lang quân kia không vừa ý muội thì sao?"

 

"Trong bốn biển năm châu, ngàn thu vạn đại chỉ có một Khương Đại Xa, kẻ không có mắt, cũng chẳng lọt vào mắt ta." 

 

"Vậy nếu hai người các ngươi đều yêu mến nhau, nhưng gia đình lại không cho phép thì sao?" 

 

"Ngoại công và cửu phụ mẫu đều là người hiểu biết, mà với tài mạo và gia thế của chúng ta, cả Biện Kinh này nhà nào mà không bằng lòng?" 

 

Tỷ tỷ cố ý trêu ta: "Vậy lỡ như thì sao?" "Lỡ như... thì bỏ trốn thôi. Trác Văn Quân bán rượu, Hồng Phất bỏ trốn ban đêm, cũng là một chuyện đẹp." 

 

Trước giường mỹ nhân, trong trướng hoa mai, ta nói đến mức mặt mày hớn hở, tỷ tỷ lại tức giận lắc đầu liên tục: "Còn nói bậy nữa, đợi ngoại công về kinh, ta sẽ bảo ông phạt muội." 



 

Mùa đông năm Hi Xuân thứ ba, ngoại công quả nhiên dẫn quân về Biện Kinh, đương kim hoàng thượng rất vui mừng, dựa vào quân công phong ông làm Khu Mật Phó Sứ. 

 

Từ đó nhà họ Trần ở Biện Kinh càng thêm quyền thế ngút trời, khách khứa đến chúc mừng mãi đến tận Tết Nguyên Tiêu năm sau vẫn chưa dứt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tết Nguyên Tiêu ở Biện Kinh náo nhiệt nhất. Từ sau Đông Chí năm ngoái, phủ Khai Phong đã dựng rạp trước lầu Tuyên Đức. 

 

Sau khi vào tháng Giêng, trên đường phố đèn đuốc rực rỡ như núi, cửa hàng bày biện san sát, nhìn ra xa, xe cộ lộng lẫy, ngựa xe chạm trổ, trong biển đèn hoa rực rỡ tấp nập những chàng trai trẻ tuổi tuấn tú và những cô nương xinh đẹp như hoa. 

 

Ta và tỷ tỷ cũng dẫn theo các nha hoàn của mình ra ngoài. Trước khi ra cửa, cửu mẫu dặn dò ta kỹ càng: "Nhất định không được chạy lung tung, năm nào Tết Nguyên Tiêu phủ Khai Phong cũng mất rất nhiều trẻ con, tìm cũng không thấy." 

 

Ta đã mười bốn tuổi, nhưng bà vẫn coi ta như đứa bé mười tuổi mới đến Biện Kinh năm nào.

 

Tháng Giêng ở Biện Kinh rất lạnh, ta và tỷ tỷ đều khoác một chiếc áo choàng lông trắng. Để thêm phần rực rỡ, ta còn cài đầy bướm giả, liễu tuyết và sợi vàng vào vòng hoa trên đầu. 

 

Trên phố hoa, chiếc áo choàng trắng của chúng ta chiếu vào đèn lồng đặc biệt đẹp mắt, khiến nhiều thiếu niên trẻ không khỏi liếc nhìn trộm. 

 

Tỷ tỷ xấu hổ, gọi nha hoàn lấy khăn che mặt đội lên. ta tính tình mạnh dạn thẳng thắn, lại cười đùa nhìn đáp lại từng chàng trai. 

 

Đột nhiên một cái quay đầu vô ý. ta thấy trước một chiếc đèn lưu ly đứng một vị lang quân cũng mặc y phục trắng. Hắn mày thanh mắt tú, dáng người như cây ngọc. Điều kỳ lạ hơn là, trên mũ của hắn lại cắm một cành dương mai lửa. 

 

Cành dương mai lửa làm bằng sắt quấn quanh từ từ cháy trên đầu hắn, từng chùm như đom đóm, vậy mà giống hệt dương mai thật.

 

Nhất thời bị vẻ đỏ rực kia hấp dẫn, ta không khỏi ngoái đầu nhìn lại nhiều lần. Mà lang quân kia ngẩng đầu, cũng phát hiện ra ta. Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, trong ánh đèn lung linh, bỗng nhiên cùng lúc cong môi cười. 

 

Nhưng ta đang muốn tiến lên, tỷ tỷ lại đột nhiên nắm tay ta kéo đi mua nước giải khát ở quán bên đường. Tỷ tỷ chê trời lạnh, uống một chén nước gừng táo. Còn lòng ta nóng rực, liền bất chấp lời khuyên của nàng, uống một chén nước tuyết bọt lạnh thấu tim. 

 

Uống nước xong, ta liếc trộm thấy bên cạnh mình chậm rãi vây quanh bốn năm vị tiểu lang quân muốn bắt chuyện. Trong đó có một vị cài hoa, dưới sự xúi giục của bạn bè, mặt đỏ bừng hành lễ với ta. 

 

"Xin hỏi khuê danh tiểu nương tử."

 

Ta thấy "lang quân dương mai lửa" kia cũng dần dần bước ta. Trong lòng đắc ý, ta cố ý lớn tiếng nói: "Ta họ Khương, tên Trầm, mười bốn tuổi, tiểu tự là Đại Xa tiểu nương tử, đến nay chưa thành thân."