Ngoảnh đầu nhìn lại, là đại ca Trần Cảnh Đình đã thay một bộ xuân sam màu xanh. Mà phía sau hắn, lại còn có cả Tần Vương Triệu Nguyên Hi dáng vẻ như cây ngọc đứng thẳng.
Lòng mừng rỡ, ta vội vàng đứng dậy định hành lễ với hắn: "Tần—"
Ai ngờ Triệu Nguyên Hi mắt sáng như sao, khẽ lắc đầu cười với ta: "Sao vậy, thật sự không chịu gọi ta một tiếng 'biểu ca' sao?"
Biết hắn không tiện lộ thân phận trước đám đông, ta liền thuận theo ý hắn, ngọt ngào gọi một tiếng: "Biểu ca."
Đợi hai người ngồi xuống, ta tò mò hỏi: "Sao hai người lại gặp nhau vậy?"
"Phụ hoàng ta đã hồi cung rồi—hôm nay đại ca cô thật là uy phong, trong lúc so tài b.ắ.n cung đã thắng sứ thần các nước chư hầu, phụ hoàng ta nhất thời cao hứng, trước mặt mọi người ban thưởng cho huynh ấy một chiếc túi đựng cung nạm ngọc."
"Thật vậy sao?"
Đại ca hừ lạnh một tiếng, gắp một miếng vịt sốt mơ bỏ vào miệng: "Chuyện nắm chắc trong tay, có đáng gì mà nhắc ta—ê, A Trầm mặt muội sao lại đỏ như vậy?"
Ta chột dạ sờ sờ mặt mình, cố ý không nhìn Triệu Nguyên Hi đang ngồi đối diện.
"Mới tháng ba thôi mà, mặt trời ở Biện Kinh cũng gay gắt quá rồi, bị nắng, bị nắng—" Ta ấp úng nói.
Một đôi đũa gắp một chút thịt ốc đặt vào chiếc đĩa sứ trắng trước mặt ta: "Đã nói là nắng, sao còn không đội mũ sa? Sợ người khác không tìm thấy cô sao?"
"Sợ ai không tìm thấy?" Đại ca ngẩng đầu khó hiểu nhìn Triệu Nguyên Hi, chợt làm bộ kinh ngạc kêu lên.
"Ngũ Lang, mặt ngươi sao cũng bị nắng làm đỏ vậy?!"
Trước hàng quán, hai người mang trong lòng những suy tính riêng, lặng lẽ trao nhau ánh mắt tình tứ. Một người hoàn toàn không hay biết, thao thao bất tuyệt.
"A Trầm, nếu Ngũ Lang không nhắc, ta còn chẳng biết chuyện muội suýt bị bọn buôn người bắt cóc ở đêm Thượng Nguyên. Muội xem có khéo không, ta và Ngũ Lang là bạn cũ trong cung, ấy vậy mà hắn lại cứu muội, đây chẳng phải là ý trời sao? Ta đã bảo rồi, các cô nương bình thường đều phải luyện tập võ nghệ, nhỡ có ngày đi một mình, gặp phải kẻ xấu—"
Đại ca gọi chủ quán, sai mang một bình rượu hoa mai thơm ngát, vừa uống vừa không ngừng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Nguyên Hi bên cạnh lại cứ nâng chén rượu, im lặng mỉm cười nhìn ta. Ánh hồ lung linh, mà nụ cười của chàng rạng rỡ như muôn hoa mùa xuân.
"Ê, lời ta vừa nói, hai người có nghe không đó? Ta hỏi hai người, đây rốt cuộc có phải là ý trời không?" Đại ca thấy hồi lâu không ai đáp lời, cuối cùng cũng sốt ruột.
"Đúng."
"Đúng."
Triệu Nguyên Hi vậy mà lại đồng thời lên tiếng với ta.
Đại ca nhìn thoáng qua ánh mắt đắm đuối của chàng, rồi lại nhìn gương mặt ửng hồng của ta, dần dần nhận ra có điều gì đó khác thường.
"Hai người—"
Nhân lúc người bạn đồng liêu ở Điện Tiền Tư đi ngang qua rủ đi uống rượu, đại ca vừa bực bội vừa không cam lòng phất tay áo bỏ đi.
Trước hàng quán, chỉ còn lại ta và Triệu Nguyên Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên im lặng, chúng ta dường như có thể nghe thấy tiếng tí tách của ngọn lửa nhỏ tình yêu đang rạo rực cháy trong lòng mỗi người.
"Hôm nay bữa này ta xin mời, coi như tạ ơn biểu ca đã cứu giúp ta đêm Thượng Nguyên."
Ta khẽ hắng giọng một cách không tự nhiên, mặt đỏ bừng chủ động lên tiếng. Triệu Nguyên Hi lại bật cười thành tiếng: "Cũng được, hôm nay ta vội vã xuất cung, quên mang theo túi tiền, nhưng vừa hay đi ngang qua mấy gian hàng rực rỡ, thấy không ít đồ vật yêu thích. Chi bằng biểu muội cùng ta đi dạo, tiện thể giúp ta trả tiền?"
Ta liếc nhìn mấy gã tráng hán ẩn mình trong đám đông, biết đó đều là hộ vệ đi theo hắn. Quên mang túi tiền là giả, không muốn rời đi mới là thật. Mà chẳng phải trong lòng ta cũng mong muốn được gần gũi hắn hơn sao?
Thế là, ta e lệ liếc xéo hắn một cái: "Đi thôi, ai bảo ta nợ huynh chứ."
Hôm nay ta mặc một chiếc áo bối tử tay hẹp màu trắng lê, cùng hắn sánh bước bên bờ hồ cuối xuân rợp bóng liễu, trai tài gái sắc, quả thật như một đôi bích nhân.
Phía trước có một hàng quán bán trâm cài vòng xuyến. Trước quán treo một chiếc đĩa tròn, trên đĩa có chín vòng tròn lớn nhỏ với màu sắc khác nhau, mỗi vòng tròn đều vẽ một chiếc trâm hoặc vòng.