Mùa Xuân Ở Biện Kinh

Chương 9



Nhưng ngay cả đại ca ta cũng biết: "Đợi xem sao? Thái hậu e là đang đợi Hoàng Lục Tử lớn lên thôi. Dù sao, sinh mẫu của Hoàng Lục Tử là Đức Phi, lại là cháu gái ruột của Thái hậu mà."

 

Gần đến Đông Chí, Hoàng thượng bỗng mắc bệnh tim. Nỗi đau mất con đột ngột, cộng thêm những bất hòa triền miên với Thái hậu, bệnh tình của Hoàng thượng ngày càng trở nặng.

 

Ngay cả việc tế lễ Thái Miếu quan trọng như ngày Đông Chí, cũng do Triệu Nguyên Hi và mấy vị thân vương lớn tuổi trong Tông Chính Tự thay mặt chủ trì.

 

Sau Đông Chí, Triệu Nguyên Hi được Hoàng thượng bổ nhiệm làm Khai Phong Phủ Doãn, việc nhỏ thì tự quyết, việc lớn thì tâu trình.

 

Như vậy, dù không có danh vị Thái Tử, nhưng ngay cả những người lái thuyền trên sông Biện cũng đều biết, Tần Vương đã là lựa chọn Thái Tử duy nhất.

 

Nghe nói Thái hậu bất mãn với hành động này của Hoàng thượng, riêng tư viết một phong thư tay gửi đến Môn Hạ Trung Thư Tỉnh, ý đồ ngăn cản Tần Vương nhậm chức.

 

Nhưng phong thư tay kia lại bị các vị đại thần cố ý làm thất lạc. Đại Tống các triều đại, đều là sĩ đại phu cùng Hoàng thượng cai trị thiên hạ. Các vị đại thần ngấm ngầm không chịu đóng ấn, dù là thư tay của Thái hậu, cũng chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn.

 

Gần cuối năm, sau một buổi tiệc cung đình, ngoại tổ phụ ta bị Thái hậu giữ lại riêng.

 

Đêm đó, ngoại tổ phụ trở về Trần trạch, vẻ mặt có phần nặng trĩu tâm sự. Ta riêng tư tò mò hỏi cữu mẫu: "Ngoại tổ phụ làm sao vậy?"

 

Cữu mẫu thở dài nói: "Thái hậu muốn triệu tỷ tỷ con vào cung vào mùa xuân tới."

 

"Vào cung?"

 

Ta lập tức sững người, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, giọng nói cũng khẽ run rẩy: "Vì sao phải vào cung?"

 

"Tần Vương từng rèn luyện trong quân đội của ngoại tổ phụ con, hơn nữa lại giao hảo với đại ca con. Có lẽ Thái hậu thấy việc lập Thái Tử đã thành định, muốn mượn chuyện này để lôi kéo nhà họ Trần, dù sao Thái hậu và chúng ta vốn cũng có chút quan hệ thân thích."

 

"Thái hậu muốn—"

 

Cữu mẫu gật đầu: "Thái hậu muốn đưa tỷ tỷ con đến cung Đức Phi làm nghĩa nữ, rồi sau đó sẽ ban hôn cho Tần Vương."

 

Vài câu ngắn ngủi mà khiến ta như rơi vào hầm băng, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy: "Ngoại tổ phụ đã đồng ý chuyện này rồi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngoại tổ phụ con vẫn chưa đồng ý, chỉ nói là muốn hỏi ý nguyện của tỷ tỷ con."

 

"Vậy tỷ tỷ nói sao?"

 

"Con còn lạ gì tính nết của A Vũ? Nó không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ là ta thấy nó không mấy tình nguyện."

 

Chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Đúng rồi, đó chính là tính cách của tỷ tỷ. Nàng vốn tâm tư kín đáo, tự ti lại đa sầu, ngày thường cẩn trọng giữ mình đến nỗi chẳng giống một cô nương mười lăm tuổi chút nào.

 

Nhưng, làm sao nàng có thể gả cho Tần Vương chứ?

 

Người nàng để ý rõ ràng Thẩm Thất Lang ở đầu ngõ, chàng thư sinh nho nhã nổi tiếng khắp Biện Kinh với tranh vẽ chim nhạn và thư pháp phi bạch kia mà.

 

Thẩm Thất Lang đã lộ diện tài năng trong kỳ thi mùa thu, chẳng lẽ nàng không đợi hắn nữa sao?

 

Từ phòng cữu mẫu bước ra, ta thất thần đi tìm tỷ tỷ. Đẩy cánh cửa lách cách, tỷ tỷ đang lặng lẽ rơi lệ trên chiếc ghế mỹ nhân bên cửa sổ, đôi chim nhạn thêu dở trên ao thu ủ rũ nằm trên chiếc kỷ dài, bi thương và cô tịch.

 

Thấy ta xông vào, nàng ngước đôi mắt sưng húp, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt: "A Trầm, muội đến rồi."

 

Ta không nói hai lời, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, vội vã kéo mạnh nàng ra hành lang.

 

"Đi theo muội, đến nói rõ ràng với ngoại tổ phụ."

 

"A Trầm, A Trầm muội nghe ta nói—"

 

Nước mắt ta tuôn rơi như mưa, nào còn để nàng chần chừ nửa phần: "Muốn nói gì thì đến trước mặt ngoại tổ phụ mà nói, ta nhất định không nghe đâu."

 

"A Trầm!"

 

Tỷ tỷ ngày thường là một tiểu thư khuê các yếu đuối rụt rè, sao chịu nổi sức mạnh điên cuồng của ta.

 

Trong lúc lảo đảo, một thoáng sơ ý, nàng va phải chiếc lư hương mạ vàng chạm hoa mai trên chiếc kỷ cao.

 

Lư hương rơi xuống đất, tức thì tro hương bay mù mịt khắp phòng. Ta ngẩn ngơ buông tay, lòng rối bời hơn cả đám tro tàn đang rơi lả tả. Tỷ tỷ thấy mặt ta xám xịt như tro, liền ôm lấy vai ta khẽ nức nở.