Mùi Vị Của Nỗi Nhớ Xuyên Qua Tầng Mây

Chương 44



Hành lang ký túc xá yên tĩnh, các bạn nữ phòng bên cạnh vừa thi xong chiều nay, đều đã ra ngoài chơi cả.
Thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua dưới lầu, âm thanh cao su nghiền lên mặt xi măng vang lên, nhưng do khoảng cách quá xa, nên khi vọng tới tai đã trở nên mờ nhạt.

Cơ Phi Nghênh nằm nghiêng, áp điện thoại lên tai:
“Trong phòng tớ không có ai, đèn cũng tắt rồi, tớ nghe thấy tiếng xe chạy dưới lầu.”
“Chỉ có mình cậu trong phòng thôi à?”

Cô “ừm” một tiếng, giải thích:
“Mấy bạn kia đi họp rồi, tối nay viện bọn tớ có buổi họp.”

Trình Thích nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô một mình nằm trên giường trong bóng tối, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khó gọi tên.

Bọn họ đã bao lâu rồi không gặp nhau?
Từ tháng Năm đến nay, 206 ngày. Hơn nửa năm trời.

Vì từng tham gia nhiều kỳ thi học sinh giỏi, nên lượng kiến thức tiếp thu sớm hơn người khác, từ thời cấp hai cậu đã đọc sách về thuyết tương đối. Khi học về thuyết tương đối rộng, cậu biết rằng không gian có thể bị bẻ cong, không gian và thời gian có tính dẻo.

Vật chất và năng lượng có thể làm thay đổi thời gian và không gian, sự cong vênh của không gian, sự méo mó của thời gian có thể khiến khoảng cách biến đổi.
Nhưng trong hiện thực, một vùng Thái Bình Dương mênh mông lại ngăn cách giữa không gian và thời gian của họ.

Một giây sau, Trình Thích mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở lại bình thản.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng đông mơ hồ hiện lên ở đường chân trời, New York được bao phủ bởi một lớp sương mờ buổi sớm.

Cậu dịu giọng nói:
“Nói chuyện với tớ thế này có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu không?” Trong lòng cậu cũng không chắc điều này là tốt hay không.

“Không sao, tớ không ngủ được.”

Virus cảm cúm đang hoành hành trong cơ thể cô, các khớp xương mỏi rã rời, gần như không còn sức để cầm điện thoại, cô hơi do dự:
“Tớ nói chuyện với cậu một lát được không?”

“Tất nhiên được rồi. Cậu muốn nói gì nào?”

Cô bệnh đến mơ mơ màng màng, đầu óc cũng chậm lại, nhất thời không biết mình muốn nói gì với cậu.
Nhưng cậu rất nhanh đã gợi chuyện:
“Gần đây cậu đang làm dự án gì vậy?”

 “Gần đây à? Tớ đang viết một hệ thống quản lý an toàn cho một công ty.” Cái đầu vốn bị virus đè nặng giờ trở nên nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy giọng cậu.

 “Làm lâu chưa?”
“Từ đầu học kỳ đến giờ, chắc khoảng hai tháng rồi...”

Giọng nói truyền từ điện thoại ra khàn khàn yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng điện yếu ớt nuốt mất.

Trình Thích nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, gọi khẽ:
“Cơ Phi Nghênh.”
“Ừm?”
“Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?”

Cô nghe vậy mắt cay xè:
“Tớ sẽ chú ý hơn... Gần đây nhiều việc quá.”
Miệng thì nói vậy, nhưng mắt đã ngân ngấn sương.

Các môn chuyên ngành khá đơn giản, không khiến cô quá bận tâm. Các dự án trong phòng thí nghiệm tuy khó, nhưng lại là thứ cô hứng thú nên càng muốn làm tốt. Một số module mà các thành viên khác không biết làm, cô liền nhận thêm. Giáo sư nhờ giúp gì, cô cũng cố gắng làm cho tốt khiến thầy hài lòng.
Không phải vì muốn lấy lòng thầy, mà là vì cô muốn giống như cậu — làm gì cũng nghiêm túc, đã làm là làm đến tốt nhất.

Chỉ là, mỗi khi nghĩ đến cậu cái gì cũng làm tốt, dù vật lý không phải thứ cậu yêu thích nhất, nhưng cậu vẫn dốc toàn tâm toàn lực...

Chính là cậu đã dạy cô rằng:
Chuyên tâm làm một việc là cách nhanh nhất và tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Đó là điều cô học được từ cậu.

Trình Thích nghe tiếng cô nhỏ dần, dù muốn tiếp tục trò chuyện nhưng trong lòng lại rất rõ, điều cô cần nhất lúc này là nghỉ ngơi.
Cậu nói:
“Cậu ngủ một giấc đi, đừng nghĩ nhiều. Mai tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Ừm.”
“Điện thoại tớ luôn mở, nếu thấy buồn thì gọi cho tớ.” Cậu ngừng một lát, nói thêm:
“Nhắn tin cũng được.”
“Ừm.”
“Mai trưa tớ sẽ gọi cho cậu.”

Đầu óc Cơ Phi Nghênh đang mơ màng, nhưng vẫn nhớ cậu vừa nói câu này rồi, cô vẫn ngoan ngoãn đáp:
“Ừm.”

Cậu nói câu nào, cô lại “ừm” câu đó, đến cuối cùng bản thân cô cũng thấy ngại, khẽ cười:
“Tớ trả lời có hơi thiếu sáng tạo phải không?”

Trình Thích luôn là người kiệm lời, người khác nói mười câu cậu chưa chắc đáp một. Bây giờ ngược lại, cậu nói nhiều, còn cô thì lười trả lời.

Cậu cũng khẽ cười, nhưng nghĩ đến việc cô vẫn còn đang bệnh, tiếng cười ấy cũng yếu ớt, nụ cười trên mặt dần tan đi, chỉ còn giọng nói nhẹ nhàng:
“Không đâu.”

Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, biết bên cô đã gần chín giờ, liền nói:
“Tớ cúp máy nhé.”
“Ừm, bye bye.”

Tay cô không có sức, điện thoại vẫn áp bên tai. Nghe thấy tiếng sóng điện truyền tới, cô hiểu là cậu đang đợi cô cúp trước, liền ấn nút đỏ kết thúc cuộc gọi.
Đặt điện thoại ở giữa giường, không tắt máy, để tiện tay là lấy được.

Virus vẫn càn quét trong cơ thể cô, trò chuyện đã tiêu hao không ít năng lượng, sau khi cúp máy không lâu, cô chìm vào giấc ngủ say.

Cảm cúm lần này kéo dài hơn dự đoán, dường như quyết tâm "đóng quân" trong cơ thể cô một thời gian mới chịu rút lui.
Sáng thứ Hai, Cơ Phi Nghênh tỉnh dậy vẫn cảm thấy mệt, toàn thân vô lực, cổ họng rát, dây thanh âm khô khốc vô cùng.
Cô xin nghỉ học một ngày, nằm nghỉ ở ký túc xá.

Cơ thể vốn luôn trong trạng thái vận hành liên tục nay đột ngột thả lỏng, như thể chỉ có một trận ốm nặng mới đủ để phục hồi hoàn toàn.
Cảm cúm không thể khỏi ngay được, mà chương trình học kỳ này lại quan trọng, hôm sau cô đã theo các bạn cùng phòng đến lớp lại, nhưng dự án trong phòng thí nghiệm thì phải tạm gác ít ngày.

Thời tiết lạnh càng kéo dài quá trình hồi phục. Cô tưởng chỉ cần nghỉ vài ngày sẽ khỏi, ai ngờ hơn một tuần sau mới thật sự khỏe hẳn.

Sáng Chủ Nhật, chị cả và chị hai đi học sớm, trong phòng chỉ còn Cơ Phi Nghênh và Liễu Diệp.
Liễu Diệp đang viết đồ án môn học, còn cô đang ngồi trước máy tính viết bài luận.
Giáo sư bảo bài này có thể nộp SCI, nên cho cô thời hạn khá rộng rãi.

Gần 11 giờ, điện thoại reo, là Trình Thích gọi đến, hỏi cô cảm cúm thế nào rồi.
“Đỡ được bảy, tám phần rồi…”
Cô dạo này nói chuyện với cậu thường xuyên hơn, giọng điệu cũng tự nhiên hơn nhiều.

Nghe cô trả lời xong, cậu nói:
“Cơ Phi Nghênh, ngày 23 tớ về nước, sẽ bay đến A thị trước, đến lúc đó muốn gặp cậu một chút”
Cậu ngừng hai giây, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Được chứ?”

Cô vừa khỏi bệnh, đầu óc còn lơ mơ, không để ý đến việc chủ ngữ trong câu nói lần này đã khác với lần trước trong email, cứ thế cầm điện thoại gật đầu:
“Ờ, được.”

Một lát sau, cô nhìn lướt qua vài dòng tiếng Anh trên màn hình, rồi hỏi:
“Stanford có chuyến bay thẳng đến A thị à?”

 “Không. San Francisco thì có, tớ sẽ đến đó chuyển tiếp.”

Cô không nhịn được hỏi thêm:
“Vậy trước đây cậu về Z thị kiểu gì? Đổi chuyến ở đâu?”
“Thường là ở Thượng Hải hoặc Hồng Kông.”

 “Chuyển máy bay nhiều vậy có phiền không?”
“Không phiền.” Cậu trả lời rất nhanh, nhẹ nhàng như không.

Rồi lại dặn cô:
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, mau khỏe hẳn đi, đừng lo mấy chuyện này. Được chứ?”

Âm cuối nhẹ nhàng kéo dài, giọng nam trong trẻo khẽ nâng lên, qua sóng điện lạnh lẽo lại dịu dàng đến lạ.
Cô nhìn chằm chằm vào những chữ tiếng Anh trên màn hình, ngoan ngoãn đáp:
“Ừ.”

Sáng thứ Tư, khoa tổ chức thi cuối kỳ môn "Kỹ thuật truyền thông", trưa hôm đó Cơ Phi Nghênh cùng Liễu Diệp đi ăn ở nhà ăn trường.
Liễu Diệp buổi chiều hẹn gặp bạn ở B đại, nói chuyện với cô vài câu rồi thuận miệng hỏi:
“Cái anh hội trưởng hội sinh viên B đại mà cậu quen dạo này sao rồi?”

 “Dạo này bận thi, cũng ít liên lạc.” Tháng Mười Hai là mùa thi cuối kỳ, ai cũng bận rộn.

Cơ Phi Nghênh ăn được vài miếng, bỗng khựng lại.
Liễu Diệp thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, không gắp thêm gì, liền hỏi:
“Sao thế? Món này khó ăn à?”
“Không phải.” Cô vội lắc đầu, cúi xuống tiếp tục ăn.

Mấy ngày nay, cô gần như không liên lạc với Cố Chính Vũ. Lần cuối hai người nói chuyện đã là nửa tháng trước.
Trình Thích nói với cô rằng sẽ chuyển máy bay ở A thị, là vào cuối tuần trước.

Tư duy bỗng nhiên khựng lại.
Não bộ vốn bị chậm vì ốm, giờ lại linh hoạt trở lại, như mặt trời ló rạng sau cơn mưa.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, rồi nhanh chóng lan rộng…

Sáng sớm.
Khi rời khỏi căn hộ, một chiếc taxi đã đỗ sẵn trước cửa, im lặng đợi giờ khởi hành.

Trình Thích mở cửa ghế sau, ngồi vào xe. Chiếc taxi nhẹ nhàng lăn bánh, hòa vào làn đường nhựa trải dài.

Buổi sáng mùa đông, ánh rạng đông luôn đến muộn.
Khi mặt trời phá mây nhô lên, ánh sáng vàng rực rỡ như thác nước đổ ập xuống khắp nơi.
Chiếc xe lướt nhanh dọc con đường nhựa đen tuyền, vẽ ra một vệt dài giữa thành phố yên tĩnh.

Trình Thích ngả người dựa vào ghế, tay mân mê chiếc điện thoại đen trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe chạy lên đường cao tốc, khung cảnh hai bên vụt qua nhanh đến nỗi chỉ còn lại những chiếc bóng mờ.
Cậu hạ kính xe xuống một khe nhỏ, gió ùa vào ngay lập tức. Ngoài cửa sổ, sân bay San Francisco dần hiện rõ với mái vòm thanh thoát, duyên dáng.

Một chiếc máy bay đang cắt ngang bầu trời, dần bay xa, thân máy nhỏ lại giữa trời xanh và những đám mây trắng.

Xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa ga số ba.
Tòa nhà sân bay không cao, có một chiếc máy bay vừa cất cánh, thân máy dài bay vụt khỏi sân bay, vẽ một đường trắng thẳng tắp, rồi từ từ tan vào mây.

Lúc đó là tám giờ rưỡi sáng.
Trời California trong xanh như được rửa sạch, xanh ngắt như được tô bằng màu nước.

Chuyến bay từ San Francisco đến A thị sẽ khởi hành trong một tiếng nữa.