Tôi đã dọn nhà, cắt đi mái tóc đen dài mà Chu Thời Khiêm thích, và nhặt lại chiếc bút vẽ đã bám đầy bụi.
Trong khoảng thời gian này, Chu Thời Khiêm có liên lạc với tôi, nhưng tất cả các cách thức liên lạc đều bị tôi chặn.
Ngày tiệc sinh nhật của ba Trình Dật, tôi cũng đến.
Vừa bước vào cửa, tôi thấy Trình Dật mặc một bộ vest đen vừa vặn, cà vạt sọc màu xanh hải quân, đứng dưới ánh đèn, cau mày không biết đang nghĩ gì.
Nhớ lại những lời anh nói ở bệnh viện, tôi chần chừ một chút mới bước về phía anh.
Nhưng chưa kịp đến gần, một người khác đã nhanh hơn tôi, đi tới bên cạnh anh.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Tôi đứng khựng lại, ngơ ngác nhìn Trình Dật trò chuyện với cô ấy. Nét mặt ấm áp, hiền hòa đó, dường như đã rất lâu rồi tôi không được thấy.
Mắt Trình Dật ánh lên nụ cười, không biết đã nói gì, khuôn mặt cô gái kia đột nhiên ửng hồng, cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay anh, giả vờ giận dỗi.
Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ. Trước đây, mỗi lần đều là anh đứng từ xa nhìn tôi và Chu Thời Khiêm đứng bên nhau, thậm chí chúng tôi còn thân mật hơn thế.
Thì ra, cảm giác là như vậy sao?
Ngay cả hơi thở cũng đau thấu tim, ngón tay run rẩy không kiểm soát.
Tôi muốn rời đi nhưng không thể nhấc nổi dù chỉ nửa bước.
Cho đến khi cô gái đó thấy tôi cứ nhìn họ, cô ấy mỉm cười lịch sự hỏi Trình Dật tôi là ai.
Lúc này anh mới quay mặt lại nhìn, nụ cười trên môi hơi khép lại, ánh mắt ổn định rơi trên mặt tôi, giọng nói ôn hòa như mọi khi.
"Giới thiệu một chút, đây là con gái của bạn ba anh, Lục Khinh."
"Còn đây là... bạn thân từ nhỏ của anh, Tống Duyệt."
Ánh mắt Lục Khinh đảo qua lại giữa tôi và Trình Dật vài vòng, rồi như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, hỏi:
"Thanh mai trúc mã, vậy hai người..."
"Không, cô ấy có bạn trai."
Trình Dật mỉm cười và bình tĩnh ngắt lời cô, "Chúng tôi chỉ là lớn lên cùng nhau thôi."
"À, ra vậy..."
Lục Khinh ngước nhìn đôi mắt Trình Dật, cong khóe môi cười, Trình Dật cũng hơi nhếch môi đáp lại ánh mắt cô.
Khoảnh khắc đó, tôi gần như bỏ chạy thục mạng, vội vàng để lại một câu "Tôi đi thăm chú Trình một chút" rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi quá quen thuộc rồi. Biểu cảm vừa rồi của Trình Dật, tôi quá quen thuộc.
Hàng chục năm qua, khi anh hứng thú với điều gì đó hoặc khi suy nghĩ của anh trùng khớp với đối phương, anh sẽ có biểu cảm như thế.
Tôi loạng choạng chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cuối cùng vẫn không kìm được mà ôm mặt khóc.
Sau khi trấn tĩnh rất lâu, tôi trang điểm lại rồi đi ra.
Vừa bước ra, tôi thấy ba mẹ Trình Dật đang nói chuyện với ba mẹ tôi. Thấy tôi, mẹ Trình Dật cười hớn hở kéo tôi lại.
"Duyệt Duyệt à, con và Trình Dật chơi thân từ nhỏ. Giúp cô khuyên nó một chút, con xem con đã có bạn trai rồi, nó đến giờ vẫn chưa có người yêu. Lần này khó khăn lắm mới chịu gặp cô bé nhà người ta, con giúp mai mối cho tụi nó. Từ nhỏ đến lớn, lời con nói còn hiệu nghiệm hơn cả gậy của ba nó."
Lòng tôi dâng lên một nỗi cay đắng. Tôi há miệng, chưa kịp trả lời thì giọng Trình Dật vừa vặn vang lên phía sau.
Cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, cúi gằm mặt, cắn chặt môi.
Anh nói: "Mẹ, nếu con thích, con sẽ tự mình theo đuổi. Nếu con không thích, lời ai nói cũng không có tác dụng."
Tối hôm đó, Trình Dật chủ động đề nghị đưa Lục Khinh về nhà, mọi người đều rất vui vẻ.
Tôi ngồi dưới lầu khu chung cư đợi rất lâu, rất lâu. Tin nhắn trên giao diện WeChat xóa đi viết lại, cuối cùng vẫn không gửi đi được chữ nào.
Đến lần thứ ba mẹ tôi giục về nhà, lúc đó đã là nửa đêm.
Tôi vô lực dựa vào góc thang máy, nghĩ đến việc anh chưa về, tim tôi đau nhói.
Cánh cửa thang máy mở ra, đèn cảm ứng âm thanh bật sáng.
Cùng hiện ra trong tầm mắt tôi là Trình Dật đang dựa vào tường nghịch điện thoại.
Anh vào từ lúc nào?
Cơn đau trong lòng đột nhiên tan biến, nhưng rất nhanh sau đó lại tái hiện.
Vốn dĩ có ngàn lời muốn nói, nhưng khi thực sự đối diện với anh, tôi lại không nói nên lời nữa.
Cứ mở miệng là nỗi buồn lại không kìm được mà trào lên.
"Muốn nói gì, nói đi."
Ánh mắt anh nhìn tôi rất nhạt, không còn vẻ dịu dàng như ngày trước.
Bàn tay buông thõng bên hông cuộn chặt lại, cổ họng nghẹn ứ. Tôi khàn giọng hỏi:
"Anh... sẽ ở bên cô ấy sao?"
Bàn tay đang xoay điện thoại đột nhiên dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn tôi:
"Anh độc thân, cô ấy cũng độc thân, ở bên nhau thì có gì lạ sao?"
Tim tôi đau dữ dội, gần như không thể chịu đựng được. Không muốn nói tiếp chuyện này, tôi cố nén nước mắt nói:
"Trình Dật, em và hắn chia tay rồi."
Anh gật đầu cười nhẹ:
"Số lần hai người cãi nhau đòi chia tay còn ít sao?"
Tôi cố chấp nhìn anh nhấn mạnh:
"Em và hắn thật sự chia tay rồi."
Dừng một chút, tôi muốn giải thích với anh nhưng không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng nói bừa một câu:
"Thích hắn không phải là ý muốn thật sự của em."
Nói xong, hành lang rơi vào khoảng im lặng kéo dài. Đèn cảm ứng tắt, trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng anh hơi lạnh lùng.
"Tống Duyệt, nếu như thích em cũng không phải là ý muốn thật sự của anh thì sao? Mười năm, có phải cũng nên đến giới hạn rồi không?"