Thời gian thoáng chốc đã là cuối thu. Hôm đó vì thức khuya vẽ bản thảo nên sáng hôm sau tôi ra ngoài hơi muộn.
Nhưng không ngờ Trình Dật cũng vừa ra khỏi nhà. Tôi hơi khựng lại.
Thấy sắc mặt anh hơi trắng bệch, tôi mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì.
Trong thang máy, tôi vẫn còn đang nghĩ một người luôn đúng giờ như anh sao lại dậy muộn, thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng ho khan trầm đục, như bị kẹt trong cổ họng.
Tuy nhiên, càng cố nén, anh càng ho dữ dội, cho đến khi bờ môi tái nhợt phớt chút máu mới từ từ dừng lại.
Tôi hơi bối rối, chợt nhớ đến lần trước anh cũng bị ho nặng.
Đó là năm lớp 6, sau khi anh cứu tôi khỏi hồ nước. Tôi không sao, ngược lại anh lại bị sốt và ho rất lâu.
Khoảng thời gian đó, tôi vừa lo lắng vừa hối hận, tìm mọi cách xin nghỉ học để vào viện với anh.
Đôi mắt tôi mỗi ngày đều sưng như quả óc chó, đó là kết quả của việc lén khóc vào ban đêm.
"Ting!" Cửa thang máy mở.
Tôi cất tiếng trước khi anh bước ra: "Anh bị bệnh sao?"
Anh quay đầu lại rất tự nhiên:
"Ừ, cảm cúm thông thường. Trời ngày càng lạnh, em chú ý giữ ấm nhé."
Trực giác mách bảo tôi, anh không phải cảm cúm, nhưng tôi không biết vấn đề nằm ở đâu.
Cả ngày tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này. Cố gắng vẽ xong bản thiết kế, tôi bắt taxi đến bệnh viện ngay sau khi tan làm.
Mặc dù tôi biết chính anh là bác sĩ, nhưng tôi vẫn muốn đến xem.
Dọc theo hành lang đã đi qua vô số lần đến văn phòng anh, khi tôi nhìn thấy hai người bên trong, thời gian như đóng băng.
Trong ánh hoàng hôn, Trình Dật đang an ủi Lục Khinh đang khóc.
Sức lực trong tôi mất hết, tôi từ từ quay lưng dựa vào tường, cúi đầu đứng rất lâu, nghĩ: anh ấy có vẻ không sao, vậy thì tôi nên về thôi.
Thực ra tôi không cố ý tìm hiểu về Lục Khinh, nhưng những thông tin vụn vặt tôi nghe được từ mẹ đã đủ để tôi phác họa ra tình hình cơ bản của một người.
Con gái của bạn ba Trình Dật, từ ngoại hình, tính cách đến gia thế, đều rất xứng đôi với Trình Dật.
Nhưng nói cho cùng, dù xứng đôi đến đâu cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là, Trình Dật... cam lòng.
Mối tình sai lầm với Chu Thời Khiêm có ảnh hưởng lớn nhất đến tôi là: vì hắn, tôi đã đẩy Trình Dật ra, bị cốt truyện cuốn đi mà không có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Sau khi tỉnh táo, hắn thậm chí không đủ để gây ra bất kỳ biến động cảm xúc nào trong tôi.
Nhưng mọi hành động của Trình Dật bây giờ lại có sức sát thương cực lớn đối với tôi.
Ngay cả khi anh chỉ trò chuyện với tôi một cách bình thường, coi tôi là bạn thân lớn lên cùng nhau, tôi cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
Thật kỳ diệu. Ngày xưa tôi và Chu Thời Khiêm yêu đương làm ầm ĩ cho cả thế giới biết, cuồng loạn, mất kiểm soát, nhưng với Trình Dật, lại không ai biết.
Chúng tôi thậm chí chưa từng ở bên nhau, và cứ thế sẽ không bao giờ ở bên nhau nữa.
Giống như một nụ hoa chưa kịp nở, đã chết đi chỉ sau một đêm.
Tôi tự hỏi mình không phải là một người dũng cảm, nhưng nếu Trình Dật có thể quay đầu bước một bước về phía tôi, 99 bước còn lại tôi nhất định sẽ chạy thật nhanh đến bên anh.
Nhưng anh không làm thế. Anh thậm chí không quay đầu nhìn tôi một cái.
Vì vậy, từ đó trở đi, tôi dần cố ý né tránh tin tức về anh và Lục Khinh.
Đôi khi nghe mẹ tôi nhắc đến, tôi cũng cố gắng không quan tâm.
Tôi nỗ lực vẽ vời để bù đắp ba năm trì trệ, cố gắng sống tốt mỗi ngày, lúc rảnh rỗi thì dành thời gian cho gia đình, làm bánh ngọt, uống trà chiều với bạn bè, đi dạo một mình trên con đường rợp bóng cây vào buổi tối.
Tôi dường như đang sống rất tốt.
Ngày tuyết đầu mùa đông rơi, chiếc nhẫn tôi thiết kế đã đoạt giải. Đồng nghiệp kéo tôi đi ăn mừng.
Mọi người bàn tán về tác phẩm của tôi, hỏi nguồn cảm hứng, rồi liên tưởng đến việc tôi vẫn còn độc thân, có phải là vì một người yêu mà không có được hay không, và đó là lý do chiếc nhẫn được ra đời.
Tôi khuấy nồi lẩu đang bốc khói, cười bất lực. Làm gì có nhiều lý do như thế. Đó chỉ là chiếc nhẫn tôi vẽ ngẫu hứng bên cạnh Trình Dật khi tôi vẽ anh vào năm lớp 11.
Bây giờ tôi đã chỉnh sửa lại và hoàn thành bản cuối cùng, đặt tên là "Nhật Nguyệt Đồng Huy" (Mặt Trời Mặt Trăng cùng rực rỡ), ngụ ý tình yêu như nhật nguyệt cùng tồn tại, "hắn" và "nàng" sớm tối bên nhau.
Trên bàn ăn, mọi người trò chuyện rôm rả, tôi không có ý định tham gia, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Tôi cầm điện thoại lướt qua loa, nhưng ngón tay đột nhiên khựng lại khi thấy một bài đăng trên vòng bạn bè.
Tôi nhìn chằm chằm rất lâu rồi đặt điện thoại xuống.
Nồi lẩu vẫn không ngừng bốc hơi nóng, tầm nhìn hơi mờ ảo. Tôi gắp bừa cái gì đó cho vào miệng, cay đến mức ho sặc sụa, nước mắt chảy ra.
Đồng nghiệp bên cạnh vừa rót nước cho tôi vừa nhẹ nhàng vỗ lưng, lo lắng hỏi tôi có sao không.
Tôi ho như muốn ho cả nội tạng ra ngoài, rất lâu sau mới dừng lại, giọng khàn đặc gần như không thể phát ra tiếng:
"Đau quá."