Mười Năm Độc Thân, Đổi Chồng Như Ý

Chương 3: Mười Năm Độc Thân, Đổi Chồng Như Ý



Ta không muốn làm việc này, nhưng không dám chống lại Thái hậu, càng không dám phạm thượng với Kha cô cô.

Ta nói: "Gặp cô cô."

Kha cô cô nhìn chằm chằm vào cổ ta.

Ta tự hào chỉ vào vết hôn trên cổ: "Đẹp chứ? Ta cũng thấy vậy."

"Ngươi lấy một kẻ ăn mày?" Kha cô cô cười lạnh.

Ta tiếc nuối nói: "Cô cô, mọi nghề đều đáng quý. Sao bà chê cười nghề khác?"

Kha cô cô bị ta trêu cười: "Nếu đúng như lời ngươi, thì làm gì còn chuyện tam giáo cửu lưu?"

Ta nghe vậy gật gù: "Thật vậy. Nhưng chúng ta chẳng phải cũng là chó săn hoàng gia sao? Chó với ăn mày, ai cười ai được chứ."

Kha cô cô tranh cãi với ta xong, tiện thể bàn chính sự.

Bà nói Bắc Sơn Vương cũng phái người đi tìm Nhị hoàng tử.

Tiên đế tuổi già, Thái tử bệnh nặng, dã tâm Bắc Sơn Vương rõ ràng lộ ra.

Nhưng nực cười thay, Bắc Sơn Vương không phải con ruột hoàng đế.

Hắn là vết nhơ của hoàng đế, là sỉ nhục hoàng gia.

"Thư Đồng, ngươi phải nhanh chóng tìm được Nhị hoàng tử! Nếu để Bắc Sơn Vương ra tay trước, Thái hậu nương nương sẽ mất cơ hội lập công."

Nói xong, bà lại lải nhải chuyện mình hồi trẻ lợi hại ra sao.

Ta chẳng buồn nghe.

Thừa lúc bà không chú ý, ta lén chuồn đi, đụng đúng tiểu thư cải nam trang giả làm thương nhân.

"Tiểu thư?"

"Thư Đồng?"

Chúng ta chưa kịp hỏi thăm, bóng dáng nam nhân mặc huyền y thoáng qua tầm mắt.

Thư Đồng ta tuy thành tích cuối đội, nhưng tận tâm với công việc.

Ta tuyệt đối không cho phép kẻ khả nghi trốn thoát dưới mắt mình.

Lập tức ta ném phi tiêu.

Hắn chẳng chút mảy may, biến mất nhanh như chớp.

Không trúng?

Không thể nào!

Ta linh quang chợt lóe, quay người chạy thục mạng.

Kha cô cô phía sau đuổi theo, quát: "Chạy gì thế! Vội đầu thai à?"

Ta càng tăng tốc: "Ta phải về nấu cơm cho phu quân!"

Tiểu thư nghe vậy, giậm chân bực bội: "Thư! Đừng lại gần nam nhân! Sẽ bất hạnh đấy!"

Hừm, điều đó còn tùy thuộc nam nhân ra sao.

Ví dụ phu quân ta, biết đâu chính là người có cơ thể săn chắc, giọng nói êm tai, một lòng một dạ, không nạp thiếp, chăm lo việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ có duy nhất mình ta, thậm chí sẵn lòng vì ta đoạt quyền, cướp ngôi vua – người phu quân mà thời đại này ai cũng muốn có.

Ta chạy một mạch về nhà, nhân lúc Liễu Tố vắng, giấu hết ám khí dưới gầm giường.

Sau đó vội nấu cơm, nhưng lỡ làm cháy thức ăn.

Nhìn món ăn đen như than dưới mặt, ta nghĩ ngợi rồi quyết không lãng phí đồ ăn.

Dù sao giờ ta không còn là tiểu thư nhà tri phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phu quân ta là kẻ ăn mày, kiếm tiền đâu dễ dàng.

Ta chờ mãi cho đến khi trăng lên cao, Liễu Tố vẫn chưa về.

Nhìn đĩa thức ăn cháy đen trước mặt, ta thở dài, đổ thức ăn vào chuồng gà.

Dù tận tâm với công việc tốt, nhưng không nên tận tâm đến mức ấy.

Không rõ Liễu Tố về nhà khi nào, chỉ biết nghe tiếng động, y đang băng bó vết thương bụng.

Trên bàn còn dải băng thấm máu. Vừa thấy máu, ta giật mình.

Ta lăn từ trên giường xuống, chạy đến bên y, nhìn vết thương, đau lòng nói: "Phải làm sao đây? Mấy ngày tới không được sàm sỡ chàng rồi."

Liễu Tố: "…"

Cảm nhận ánh mắt sâu thẳm của y, ta biết mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: "Không phải! Phu quân, chàng có đau không? Ta đau lòng quá!"

Ta muốn lấy băng giúp y băng bó, y nhìn ta đầy cảnh giác.

Thật nực cười, chỉ là băng bó thôi mà, có gì khó đâu?

Cuối cùng, trên bụng Liễu Tố xuất hiện chiếc nơ bướm tinh xảo.

Quả là tác phẩm nghệ thuật.

Ta hỏi y vì sao bị thương, y nói đi về tối bị đá vấp ngã.

"Vậy lần sau ta ra cửa đợi chàng. Sau này, chàng không đi đêm một mình nữa."

Sương đêm nặng hạt, ta ngáp một cái, kéo y về giường nghỉ ngơi.

Hừ, y thật bất cẩn, rốt cuộc ngã kiểu gì mà đá lại cắm vào thịt, để lại vết thương hẹp sâu như phi tiêu.

Hôm nay Liễu Tố không đi xin ăn, y ở nhà mang vết thương cho gà vịt ăn.

Ta nằm trên ghế trúc, thắc mắc sao người lành lặn như ta lại để thương binh làm việc.

Bỗng phát ra tiếng ngựa hí ngoài cửa. Liễu Tố mở cửa, hóa ra là đại thiếu gia.

Đại thiếu gia nhìn Liễu Tố còn sống, ngạc nhiên: "Muội chẳng phải đã đưa thuốc độc cho hắn rồi sao?"

Ta: "À."

Đại thiếu gia: "Thế sao muội chưa hạ độc c.h.ế.t hắn?"

Ta và Liễu Tố: "…"

Dẫu sao cũng không cần nói thẳng thế.

Liễu Tố nắm tay phải ta: "Phu nhân?"

Đại thiếu gia nắm tay trái ta: "Thư Đồng?"

Ta lặng lẽ rút tay khỏi hai người, ngay trước mặt Liễu Tố cởi đai áo y.

Liễu Tố: …???

Đại thiếu gia: …???

Ta kéo áo y lên, băng vải che bụng múi lấp ló, như đàn tỳ bà bán hờ.

Ta nói: "Phu quân ta có bụng sáu múi, huynh có không?"

Đại thiếu gia cởi đai áo: "Có."

Ta bảo: "Nhưng bụng sáu múi của phu quân ta còn mang vết máu, tổn thương chiến đấu! Mị hoặc và cuốn hút!"

Đại thiếu gia sững người, cầm d.a.o bếp đo bụng mình, cuối cùng không nỡ chém.